Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Du Lịch Tuần Trăng Mật (5)


trước sau

Mộ Yến Thừa đối với hiện giờ tình huống của Mộ thị, cũng mơ hồ hiểu, nhưng anh ta không tài giỏi như Mộ Nhã Triết, càng không có đầu óc kinh doanh như anh, nếu có được một nửa thiên phú thương nghiệp như Mộ Nhã Triết, có lẽ anh ta cũng có năng lực dẫn dắt Mộ thị, hóa giải nguy cơ.

Giống như lúc trước, Mộ Thịnh chịu sự đả kích của nhà họ Cung, không gượng dậy nổi, khi Mộ Nhã Triết kế nhiệm chức vụ tổng giám đốc, liền nhanh chóng thay đổi cục diện, không qua mấy năm, liền có thể vực dậy Mộ thị trở nên huy hoàng như trước!

Nhưng anh ta không phải Mộ Nhã Triết, càng không có đầu óc như anh, cũng không biết lúc trước anh đã làm gì để có thể ngăn được cơn sóng dữ!

Mộ Lâm Phong cũng rất thất vọng về anh ta, lúc trước ông ta quá mức tự tin, còn tưởng rằng đuổi Mộ Nhã Triết đi, dưới sự khống chế của ông ta, Mộ thị cũng vẫn có thể hoạt động như trước.

Nhưng ông ta quá mức tự phụ, hiện giờ lại thua hết cả bàn cờ!

Nhưng, giương mắt lên nhìn cả Mộ thị, ông ta còn có thể trông cậy vào ai?!

Mộ Thục Mẫn?

Hay là Mộ Yến Thừa?

Đều là phế vật!

Chờ đến khi hôn lễ kết thúc, Mộ Yến Thừa nâng Mộ Lâm Phong rời khỏi hội trường, Mộ Lâm Phong chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn biệt thự Vân Sơn Thi Ý xa hoa, lại không khỏi khó chịu!

Tựa hồ, lúc trước, là ông ta sai rồi!

Ông ta ngàn không nên, vạn không nên, tính kế Mộ Nhã Triết, cho nên mới dẫn đến chuyện sai một ly đi một dặm, khiến cho Mộ thị ngày càng thảm hại!

Nếu lúc trước Mộ Nhã Triết không rời khỏi Mộ thị, hiện giờ ông ta, đã có thể an toàn lui thân, an dưỡng tuổi già!

Nhưng lúc trước ông ta quá cố chấp, cố chấp muốn có được những hư vinh hào nhoáng đó, quyền lợi, dục vọng, khiến ông ta trầm mê, mà đưa ra quyết định như thế.

“Haizz!!”

Mộ Lâm Phong phát ra một tiếng thở dài hối hận, hốc mắt không khỏi có chút ấm ướt.

Ông ta khàn khàn nói: “Yến Thừa à, nếu cháu có một nửa tài năng của thằng nhóc kia, cũng tốt, cũng tốt...”

Mộ Yến Thừa nghe xong, trong lòng liền không thoải mái.

Anh ta
đã là gia chủ của nhà họ Mộ, lại vẫn bị so sánh với Mộ Nhã Triết như cũ!

“Chú hai, sao chú lại có thể nói như vậy chứ?!”

“Cháu không hiểu, cháu không hiểu đâu...”

Mộ Lâm Phong nghĩ đến hiện giờ trên dưới Mộ thị rối thành một đoàn, bao nhiêu sự vụ không có cách giải quyết, nhất thời liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liên tục khoát tay, đỏ mắt nói: “Chú chỉ mong... Mộ thị tuyệt đối đừng sụp đổ trên tay chú!”

Mộ Yến Thừa nghe xong liền giật mình: “Sao có thể như thế được!? Chú hai, lời này của chú có ý gì?”

“Cháu hẳn là biết, hiện giờ Mộ thị đã trở thành cái gì rồi! Nếu như, vẫn không tìm được biện pháp giải quyết, Mộ thị liền xong rồi!”

“Mặc dù tài chính của Mộ thị bị thiếu hụt, nhưng không phải chúng ta còn có mấy bệnh viện sao?”

Mộ Yến Thừa an ủi ông ta, “Mấy bệnh viện của chúg ta, doanh thu mỗi năm đều rất tốt, chú không cần phải lo lắng như vậy đâu.”

“Hiện giờ mỗi ngày Mộ thị đều bị lỗ, cứ tiếp tục như vậy, ngược lại khiến mấy bệnh viện cũng phá sản theo! Mà chú sợ nhất, đó chính là không chỉ như vậy, mà còn là chờ đến một ngày nào đó, đến khi rốt cuộc Mộ thị không thể nào xoay sở được nữa rồi, thằng nhóc kia liền xuống tay hành động, cưỡng chế thu mua những bệnh viện dưới thuộc danh nghĩa của Mộ thị! Tới lúc ấy, Mộ thị liền thật sự không cứu được nữa! Mà gia tộc giàu có nhất thủ đo, nhà họ Mộ, cũng sẽ trở thành lịch sử!”

Mộ Yến Thừa nghe xong liền giật mình, tức giận nói: “Tập đoàn Thánh Ngự có thể lợi hại như vậy sao!? Còn có thể tiện tay lấy ra mấy trăm triệu sao?”

“Lúc trước, là chú quá xem thường nó!”

Mộ Lâm Phong hối hận không thôi, ông ta nhắm mắt lại, thở dài nói, “Là chú quá xem thường dã tâm của nó, khinh thường năng lực của nó!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện