Người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, ngũ quan khá đẹp, để hai bát tóc mai đen nhánh, năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt. Khi cử động, ông có một phong thái nho nhã như người Nga và sự anh võ như một quân nhân.
Cung Kiệt mở cửa xe, khi anh ôm Hữu Hữu đi đến trước mặt ông, khuôn mặt Dimon thoáng qua một vẻ biến sắc, ngờ vực quan sát đứa bé. Thần sắc không có quá nhiều sự đề phòng, còn về lễ tiết thì vẫn rất phong độ như thường ngày, hai người lịch sự bắt tay nhau.
“Ngài Dimon, hàng đã đến đủ, mời kiểm hàng.”
Dimon gật đầu, biểu cảm ấm áp hơn một chút. Trong ánh mặt có một chút giảo hoạt: “Hàng tôi muốn đều đang ở trên tàu sao?”
“Đương nhiên.”
Dimon vuốt cằm nói: “Thỏa thuận và tiền giao dịch đều đã chuẩn bị xong rồi, nhưng trước đó có thể cho tôi kiểm hàng một chút không?”
Cung Kiệt mỉm cười: “Đương nhiên.”
Dimon cười nhìn sang một bên, ý bảo hai đàn em lên tàu kiểm hàng.
Cung Kiệt cũng lập tức sai người lấy mẫu hàng giao dịch lần này, mở hết thùng này đến thùng khác. Anh tiện tay lấy một khẩu FNFNC tự động đi đến trước mặt Dimon, mỉm cười dùng tiếng Nga giải thích nói: “Thật vinh hạnh có thể cho ngài xem trang bị của cuộc giao dịch lần này. Súng trường FN được cải tiến từ súng FNCAL, dùng loại băng đạn M16 tiêu chuẩn, bán tự động. Có thể tự động bắn ra ba điểm. Cách lên nòng giống như thiết kế của AK-47, độ chuẩn xác rất cao, lực sát thương cũng lớn.”
Hữu Hữu có chút sửng sốt.
Không ngờ là cậu có thể nói được tiếng Nga.
Tiếng Nga rất khó, gần với tiếng Ả Rập.
Chuyện cậu không biết chính là, Cung Kiệt biết đến năm loại ngôn ngữ, trong đó tiếng Ả Rập và tiếng Nga là thuần thục nhất.
Dimon nhận lấy cây súng trường. Loại súng này thật sự có chút nặng, một tay ông nắm súng, một tay nhẹ nhàng sờ trên thân súng. Người
chế tác ra nó cũng thật là tinh tế, ít nhất chỉ vừa nhìn qua cũng đã có thể phân biệt được với hàng chợ đen. Một khẩu súng như vậy ở chợ vũ khí có thể có giá một ngàn rưỡi một cây, Cụ Phong lại ra giá một ngàn, thật là quá hậu đạo rồi.
Vũ khí xuất xưởng từ Cụ Phong trên mọi phương diện đều hoàn mỹ. Dimon cảm thấy rất vừa lòng. Buông cây súng trường xuống, ông liền cầm lên một cây Desert Eagle, ngắm nghía một hồi rồi nhắm xuống đất bóp cò, “đoàng” một tiếng, uy lực thật lớn.
Một lát sau, các đàn em quay lại gật đầu với ông ta, chứng tỏ hàng hóa đầy đủ.
Dimon một mặt cúi đầu chậm rãi chơi với cây súng trong tay, một mặt thấp giọng ra lệnh: “Sritov, ký tên nhận hàng đi.”
Đàn em gật đầu, lấy ra hai bản thỏa thuận rồi hoàn thành việc ký kết cùng với Cung Kiệt.
Cung Kiệt phái người mở hai rương nhỏ ra, bên trong đầy ắp tiền đô, tiến lên kiểm tra, nhưng lại phát hiện chỉ có sáu triệu đôla.
“Cung Thiếu, số tiền giao dịch không đúng!”
Cái gì? Không đúng?
Cung Kiệt vẻ mặt nghi hoặc xoay người, đàn em vội vã tiến lên phía trước kiểm tra lại một lần, lúc này anh mới trầm giọng nói: “Ngài Dimon, ngài chắc chắn ở đây có tám triệu đô la chứ?”
Dimon nheo mắt lại nhìn về phía anh, lời nói có chút bất mãn: “Theo giá thị trường, sáu triệu đã là rất cao rồi.”
Cung Kiệt chớp mắt, nhếch miệng cười: “Ý ngài Dimon là muốn trả giá với tôi sao?”