Dimon cười nói: “Mớ súng ống đạn dược này bất quá chỉ có giá trị khoảng một triệu tiền vốn, tiền giao dịch cho là hai triệu, như vậy xem như tôi đã rất có thành ý rồi.”
Suy nghĩ một lúc, Cung Kiệt lạnh giọng nói: “Jason, kiểm tra đối chiếu hợp đồng.”
Jason gật gật đầu, đang chuẩn bị đi kiểm tra nội dung hợp đồng thì Dimon lại cười nói: “Số tiền giao dịch trong hợp đồng không hề nói rõ.”
Vậy là điều chỉnh giá cả tại chỗ sao?
Cung Kiệt ngẩng mặt, ánh mắt chợt trầm xuống rồi lại nở nụ cười nói: “Vậy ra ngài Dimon đang chơi trò chơi với tôi sao?”
Dimon vội vàng xua tay: “Đâu có! Tôi đâu có ý đó.”
“Vậy ý ngài là gì?”
Dimon cười nói: “Tôi cũng xem như là khách hàng thân thiết của tập đoàn Cụ Phong. Nhân tiện tiết lộ cho cậu một tin tức, kỳ thật nước chúng tôi không thiếu vũ khí, đạn dược súng ống họ đều sản xuất với giá rất thấp. Chỉ là tôi có nhiều năm qua lại với Cụ Phong, từ đầu đến cuối đều giao dịch với cậu bằng sự chân thành! Giá giao dịch này đã rất hậu đạo rồi.”
“Ngài Dimon, là một thương nhân, quan trọng nhất là tôn trọng nguyên tắc như vậy không phải là thành ý sao? Chẳng lẽ ngài muốn làm trái?”
“Là như vầy, mớ vũ khí lần trước, trong quá trình vận chuyển có một lô xảy ra vấn đề, làm cho tôi tổn thất hai triệu. Vì thế mà lần giao dịch này tôi muốn giảm xuống hai triệu.”
Cung Kiệt không rơi vào bẫy, tâm lý anh sớm đã nhận định lão già này muốn bòn rút lợi ích từ người anh.
Mặt anh không đổi bắt cầm lấy khẩu Desert Eagle, lên đạn rồi hờ hững nói: “Trung Quốc có câu tục ngữ tiền nào đồ nấy, cũng không biết mấy thứ vũ khí mà ngài gọi là rẻ đó là hàng loại hai loại ba đã dùng trong những cuộc chiến tranh ở đâu rồi?”
Tám triệu, một xu cũng không thể thiếu.
Dimon quả nhiên là cáo già, dám giỡn mặt với anh? Muốn chết sao?
Dimon cười cười, ánh mắt láo liên, đuôi mắt đầy nếp nhăn, bề ngoài nhìn có vẻ là nụ cười
hiền lành nhưng đáy mắt lại lộ ra cái vẻ của một thương nhân giả dối nham hiểm: “Sáu triệu, một xu cũng không thêm!”
Cung Kiệt giọng mỉa mai bỉu môi, giơ cây súng trong tay lên, nhắm chuẩn xác vào giữa ấn đường của lão. Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ lạnh lùng mà nguy hiểm, môi nở nụ cười.
“Là ông tìm chết đấy nhé.”
Dimon nhất thời quá sợ hãi, bối rối lui về sau vài bước. Mấy tên bảo vệ phía sau lập tức rút súng nhắm vào Cung Kiệt, đồng thời che chắn cho Dimon ở phía sau.
Cung Kiệt ngạo mạn hất cằm lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bọn chúng, khinh thường cười khẩy một tiếng.
Cùng lúc đó, Jason vội chạy tới chắn ngay trước mặt anh, những đàn em khác cũng toàn bộ lên súng, họng súng chỉa thẳng vào Dimon.
Hai bên đều giương súng giằng co, không khí trong chốc lát giống như thế ngàn cân treo sợi tóc, hết sức căng thẳng. Bầu không khí khiến người ta khó mà hít thở.
Dimon đứng phía sau hai tên bảo vệ, hoảng sợ hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Cung Kiệt mỉm cười, lãnh đạm nói: “Tôi rất dễ mất bình tĩnh, dám cò kè mặc cả với tôi thì chính là tìm cái chết.”
Dimon vẫn sợ hãi như vậy, Cung Kiệt ánh mắt sắc như dao, chỉ liếc mắc một cái cũng có thể đâm thủng tim lão. Cho dù có qua khỏi tình cảnh ngày hôm nay, lão cũng sẽ bị ánh mắt đó làm cho khiếp sợ.
Ông ta nhìn đám đàn em thân hình vạm vỡ phía sau Cung Kiệt, vừa nhìn đã biết đó là những người đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, thân thủ bất phàm.