Bởi vì...
Cậu rất thích chú!
Cho nên nếu là đồ mà chú làm thì cậu sẽ càng quý trọng.
Nhưng mà cái tính cách lạnh lùng giống như chú ấy hẳn là sẽ không đủ nhẫn nại để làm thứ gì đó đâu.
Tiểu Bảo mang theo thiệp chúc mừng đến trường.
Trên lớp học cô giáo yêu cầu các bạn nhỏ làm một bài tập thủ công nho nhỏ và các bạn nhỏ cần phải lên sân khấu trình bày tác phẩm của bản thân.
Bọn trẻ trong nhà trẻ khả năng có hạn nên đa phần đều là người lớn trong nhà hỗ trợ cùng nhau hoàn thành.
Đa phần các bạn nhỏ đều kêu ngạo nói: “Đây là tấm thiệp mà mình và mẹ mình cùng làm…”
Tiểu Bảo mở tấm thiệp mà cậu tự làm ra trong lòng có chút buồn.
Tấm thiệp này là do bác Phúc làm cho nhưng mà cậu càng hi vọng tấm thiệp này là do chú làm ra.
Đến lượt cậu lên sân khấu, sờ sờ tấm thiệp đi đến trước bảng đen, cô giáo
liền đi đến bên cạnh cậu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống thì thấy vẻ mặt phức
tạp của cậu, cô có chút khó hiểu.
“Làm sao vậy Tiểu Bảo? Thiệp của con đâu?”
Tiểu Bảo đưa tấm thiệp trong tay cho cô ấy.
Cô giáo mở tấm thiệp ra cô giáo còn chưa kịp đưa ra cho bọn trẻ xem thì
chính bản thân mình đã bị kinh ngạc bởi sự tinh xảo của tấm thiệp.
Trong lòng cô giáo thầm nghĩ tấm thiệp xinh đẹp như vầy khẳng định là do
người lớn làm, khả năng của con nít thì làm gì mà tốt đến như thế.
Chỉ cần xem nét cắt các góc các cạnh không hề có một chút khuyết điểm càng chứng tỏ cha mẹ đã rất để tâm khi làm.
Cô giáo liền lập tức mở tấm thiệp ra cho các bạn nhỏ khác cùng xem.
Dưới sân khấu đồng thời phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Điều này làm cho Tiểu Bảo rất có thể diện.
Những tấm thiệp mà những bạn nhỏ đã trình ra lúc trước cũng không có nhận được nhiều sự tán thưởng như vậy.
Điều này có nghĩa tấm thiệp của cậu đã làm rất xinh đẹp.
“Con mèo đáng yêu quá!”
“Đây là tấm thiệp xinh đẹp nhất mà mình được thấy đó.”
Trong lòng cô giáo càng thêm nghi ngờ, thậm chí còn nghĩ tấm thiệp này là
mua ở ngoài mà có, nhưng mà nhìn kĩ lại thì phát hiện mỗi một nét đều là
dán thủ công, màu sắc đều được đánh dấu rồi mới tô lên.
Khẳng định là do cha mẹ làm.
Tuy rằng trong lòng biết rõ nhưng vì cảm giác của cậu bé cô giáo vẫn hỏi một câu: “Tấm thiệp này là ai đã cùng con làm vậy?”
Tiểu Bảo nâng nâng cái miệng nhỏ nhắn định nói hai chữ “Bác Phúc” nhưng mà
nhìn xuống dưới thấy các bạn của mình đều đang mở to đôi mắt hiếu kì
nhìn mình.
Cậu đem hai chữ “Bác Phúc” nuốt xuống.
Cậu do dự nắm lấy ngón tay có chút không không cam lòng, đôi mắt không khỏi đỏ một chút.
Cậu thực sự rất hâm mộ những người bạn của cậu đều có cha mẹ giúp làm tấm
thiệp nhưng mà của cậu lại là do bác Phúc làm cho, không phải cậu ghét bỏ bác Phúc nhưng mà so với bác Phúc thì cậu càng hi vọng tấm thiệp này là do Cố Cảnh Liên làm.
Nghĩ như vậy nên cậu theo bản năng nói: “Đây là cha mình làm.”
“Cha của con…?”
Tiểu Bảo nhất thời có chút chột dạ nhưng vẫn kiên trì gật gật đầu.
Trong lòng yên lặng ôm đùi bác Phúc khóc ròng: “Oa… bác Phúc con thật sự xin lỗi, con không cố ý bán đứng bác đâu.”
Cô giáo cũng thật sự ngạc nhiên.
Đa phần tấm thiệp nhỏ của các bạn nhỏ không phải là do bà nội thì là mẹ
giúp đỡ làm, đa phần các ông bố đều không có đủ kiên nhẫn, trừ những
công việc bận rộn ra thì việc chăm sóc con cái thì đa số đàn ông đều
không có đủ kiên nhẫn.