Giống như việc thủ công như thế này nếu một người đàn ông làm chỉ e rằng sẽ không làm tinh xảo đến như vậy.
Tấm thiệp này thật sự rất tinh xảo.
Thật khó để tưởng tượng sẽ có một người đàn ông cẩn thận như vậy, có thể cẩn thận làm một việc mà đối với những người trưởng thành mà nói là cực kì
nhàm chán này.
“Cha mình rất lợi hại đó.”
Tiểu Bảo chắp
tay sau mông cực kì đắc ý nói: “Cha mình là người đàn ông đẹp trai nhất
thiên hạ, cha không những rất cao mà làm cái gì cũng đều rất lợi hại.
Cha là người đàn ông đẹp trai nhất mà mình từng gặp qua.”
Cô giáo mỉm cười nhìn cậu, con nít thật ngây thơ, trong lòng của bọn trẻ cha luôn là hình tượng vĩ đại và thần thánh nhất.
Dưới sân khấu một cậu bé mập mạp bỗng nhiên đứng lên nói: “Nói bậy.”
Tiểu Bảo nhìn về phía cậu bé, nhíu mày: “Cái gì là nói bậy? Nặc Hàm, cậu có ý gì?”
Nhóc mập ôm lấy cánh tay khinh thường nói: “Cha của cậu khẳng định không
đẹp trai bằng cha của mình. Cha của mình mới là người đẹp trai nhất thế
giới.”
Cậu vừa dứt lời, Tiểu Bảo không phục nói: “Cậu dựa vào
cái gì mà nói cha cậu đẹp trai hơn cha mình? Cha mình mới là người đẹp
trai nhất! Cha cậu không phải.”
Nhóc mập hừ lạnh một tiếng
khinh bỉ nói: “Cha mình nổi tiếng là đẹp trai, mẹ mình nói lúc cha mình
còn trẻ có rất nhiều người theo đuổi đó.”
Cô giáo nghe vậy không
khỏi nở nụ cười, ở trong thế giới rộng lớn này, chỉ có những đứa trẻ
ngây thơ nhất mới có thể nói ra những lời như vậy mà không một chút ngại ngùng nào.
Nhưng mà Tiểu Bảo lại tin thật: “Cậu béo như vậy cha của cậu chắc cũng béo mập như vậy đúng không.”
Nhóc mập nghe vậy mỡ trên mặt run run, đỏ mặt tía tai thở phì phò nói: “Mình mới không có béo như vậy.”
“Cậu béo, cậu béo! Đại béo, đại béo.”
Cô giáo vội vàng quát nói: “Tiểu Bảo không được cãi nhau. Con nói Nặc Hàm là tên béo là không đúng.”
Nhìn nhóc mập béo như vậy đều là do người nhà chiều mà ra, không có ăn
kiêng, ăn uống đầy đủ nên mới nuôi thành trắng trắng mập mập như bây
giờ.
Tiểu Bảo mới chuyển đến nên vẫn chưa gặp qua
cha của nhóc
mập, nhưng mà trong cuộc họp phụ huynh phụ huynh, những bạn khác và cô
giáo đều đã gặp qua cha của cậu bé, cha của cậu bé thật sự rất đẹp
trai.
Bởi vì vậy nên những người bạn phía dưới nhóc mập nói: “Cha của Nặc Hàm thật sự rất đẹp trai đó.”
“Nhưng mà cha của Tiểu Bảo chúng ta vẫn chưa gặp qua bao giờ.”
“Đúng vậy đó, có khi nào là Tiểu Bảo nói khoác không?”
“Cha của Nặc Hàm thật sự rất đẹp trai, mình tận mắt nhìn thấy đó, nhưng mà không biết vì sao Nặc Hàm lại béo như vậy.”
“Khúc khích…”
Phía dưới đài có tiếng cười khẽ.
Tiểu Bảo không phục, tức giận nói: “Dù sao cha của mình cũng đẹp trai nhất, mình mới không có nói khoác.”
Nhóc mập còn muốn nói gì đó nhưng cô giáo đã kịp thời mở miệng ngăn cậu
lại, đồng thời cũng cho Tiểu Bảo quay về chỗ ngồi, xem như là chấm dứt
quá trình trình bày ngắn ngủi của cậu.
Nhưng mà Tiểu Bảo quay về chỗ ngồi vẫn cùng nhóc mập trừng mắt nhìn nhau, không ai phục ai.
Đợi đến lúc lớp học được nghỉ giải lao, nhóc mập đi đến trước bàn học của Tiểu Bảo, vẫn là tư thế khoanh tay trước ngực, cao ngạo nói: “Tiểu Bảo, cậu nói khoác cha cậu đẹp trai hơn cha mình, cậu cần phải xin lỗi
mình.”
“Dựa vào cái gì bắt mình xin lỗi? Cha mình chính là lớn
lên bộ dạng đẹp trai, mình cũng không có nói dối, cũng không có nói
khoác.”
Tiểu Bảo kích động đứng thẳng lên hai cậu nhóc chỉ vì vấn đề “cha ai đẹp trai hơn” mà đã cãi nhau không ngừng.