Mặc dù đang trong cuộc chiến và bị rơi vào tay của Bắc Phi, cho dù là quân của chính phủ hay là quân phản loạn thì không ai dám có ý nghĩ sẽ động đến người trong đại sứ quán.
Cơ bản chính là bố cục của cuộc chiến, nếu như xâm nhập vào đại sứ quán không còn nghi ngờ gì nữa, từ một cuộc nội chiến đã trở thành một cuộc chiến tranh cấp quốc tế rồi.
Sở Hà dừng xe ở ngoài cửa, cô đẩy cửa bước vào bên trong, trong bóng tối khi, cô vừa bước vào mũi giày đã chạm phải một thi thể lạnh băng.
Ngay sau đó, trong bóng tối cô nghe thấy tiếng súng lên đạn.
Cô lập tức bình tĩnh giơ hai tay lên, lớn tiếng dùng tiếng Anh nói: “Tôi là người Hoa, trên người tôi không mang theo vũ khí.”
“Ba.”
Một ngọn đèn chiếu thẳng về phía cô, ngọn đèn dừng ở trên mặt làm cô không thể mở mắt.
Sở Hà bình tĩnh nhận sự “kiểm duyệt” của bọn họ, cho đến khi xác nhận được cô thật sự là người Hoa thì trong phòng rốt cục cũng thắp đèn lên.
Ngọn đèn được hạ xuống Sở Hà mới có thể nhìn rõ vô số người Hoa đang tập trung một chỗ, họ sợ hãi đến mức cuộn người vào trong góc và trừng mắt nhìn cô.
Sở Hà cực kỳ ngạc nhiên bởi cô không ngờ ở đây lại có nhiều người Hoa chưa di tản đến vậy.
“Mọi người sao vẫn còn ở đây?”
“Bởi vì... hạm đội cứu nạn đã đi rồi, phải ba ngày sau họ mới có thể quay lại. Người của đại sứ quán đều di tản hết rồi, chúng tôi ở đây để đợi cứu viện.”
“Đúng vậy, chúng tôi không dám đi ra ngoài bởi vì, đại sứ quán là nơi an toàn cuối cùng của chúng tôi. Nếu như chúng tôi đi ra ngoài, lỡ như lạc đạn thì rất nguy hiểm.”
...
Hóa ra vẫn còn rất nhiều công nhân người Hoa chưa kịp di tán, do đó đa phần họ đều trốn ở đại sứ quán.
Trong một cuộc chiến thì đại sứ quán hiển nhiên trở thành một nơi lánh nạn tốt nhất.
Mặc dù những người đó không dám xông vào đại sứ quán, nhưng cũng có lúc sẽ có những loạn quân cuồng loạn không để ý đến thân phận của người Hoa, bắt người, giết người. Cướp bóc
từ những cửa hàng và siêu thị của người Hoa, thậm chí là vào đại sứ quán cướp thức ăn nước uống.
Mặc dù là sẽ không tổn thương đến tính mạng của bọn họ, nhưng đội cứu viện đến ba ngày sau mới quay lại, nói cách khác bọn họ phải kiên trì ở trong này đến hơn bốn ngày.
Người nhiều như vậy, mấy trăm con người, thức ăn, nước uống đều có hạn.
Tiền mặt trên người đều giao hết ra rồi, nhưng mà thức ăn thì không được, nước cũng phải cẩn thận bảo vệ, nếu không người nhiều như vậy bọn họ không thể đợi đến bốn ngày được.
Do đó, mặc dù là đang ở bên trong đại sứ quán nhưng bọn họ không dám tùy tiện mở đèn họ sợ đám người phản loạn đó nhìn thấy ánh sáng sẽ vọt vào cướp bóc.
Nơi này đã bị cướp qua một lần, mấy người bị thương, do đó họ không dám mở đèn.
Sở Hà nghe vậy nhíu mày hỏi: “Nói như vậy thì tổ quốc sẽ phái thêm một chiếc thuyền để giúp mọi người di tản đúng không?”
“Đúng...”
“Vậy thì...”
Sở Hà tiến lên phía trước một bước hỏi: “Ở đây có ai là người của Wildt không?
Cô nói xong một lúc lâu sau, một người đàn ông mặc quần áo lao động màu cam đứng lên, có chút ngạc nhiên hỏi: “Cô muốn tìm người của Wildt?
“Đúng vậy.”
“Công xưởng của Wildt đã bị người của Cụ Phong khống chế rồi. Tất cả công nhân đều muốn chạy ra ngoài, chúng tôi ở bên ngoài không thể nào vào bên trong được, chỉ đành đi đến đại sứ quán. Tất cả công nhân kịp di tản đều đang ở đây, không kịp di tản đều bị vây trong khu vực giao chiến rồi, không biết sống chết ra sao. Tôi tận mắt chứng kiến mấy tòa nhà cao tầng đều bị súng bắn phá... Người của Wildt chết ở cửa...”