Anh ta nói xong những người khác lại nơm nớp lo sợ, run run đứng dậy.
Sở Hà nghe vậy nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không rõ ràng.
Wildt bị những người Cụ Phong khống chế rồi, vậy Cố Cảnh Liên đâu?
Cô đảo mắt nhìn đám người nhưng không phát hiện ra anh ở đây.
Một người đàn ông xuất chúng như vậy dù lẫn trong đám người này thì chỉ cần một ánh nhìn là có thể tìm thấy anh.
Mặc dù cô không nhìn thấy anh nhưng nếu anh thấy cô, anh nhất định sẽ đứng lên.
Nhưng mà cũng không thấy anh đâu cả.
Điều này có nghĩa anh không ở đây.
Sở Hà lại hỏi: “Anh nói tất cả công nhân Wildt đều đang ở đây?”
Người nọ lại vội vàng giải thích: “Không phải, ở đây chỉ có hai phần ba thôi, còn một phần ba tương đương hơn một trăm người đều bị nhốt trong đó. Khi chúng tôi rời khỏi Wildt, quân phản loạn đã chiếm cả Liberia, bên đó đã bị quân phản loạn phong tỏa cả rồi, là trung tâm của cuộc chiến...”
“Tôi muốn đi tìm một người.”
Sở Hà lại nói: “Tên của anh ấy là Cố Cảnh Liên, hiện tại anh ấy đang ở đâu? Anh ấy cũng bị kẹt trong khu vực giao chiến sao?”
Mọi người kinh hãi nhìn nhau.
Người nọ ngạc nhiên hỏi: “Cố Cảnh Liên, đó... đó không phải là ông chủ của chúng tôi sao?”
“Đúng, tổng tài của Cố thị, tại sao cô lại tìm ông chủ của chúng tôi?”
Sở Hà nói: “Anh ấy là chồng tôi.”
“...”
“Tôi nghe nói Bắc Phi đã rơi vào tay giặc nên mới đến đây tìm anh ấy.”
Sở Hà đứng thẳng người, nhìn tứ phía, thản nhiên nói: “Hiện tôi cần một người quen thuộc với địa hình ở Jamalpur để đưa tôi đến khu giao chiến tìm người, có ai đồng ý đi cùng tôi không?”
"Đừng đi!"
Người nọ lập tức nói: “Cô gái, tôi không biết điều cô nói có thật hay không nhưng ít nhất tôi chưa từng nghe ông chủ của tôi đã có vợ... Hiện chúng ta đang ở khu vực giao chiến khắp nơi đều là quân phản loạn, sát chết đầy đường, nếu cô tùy tiền đi ra ngoài, đó không phải là đi tìm người mà là đi tìm cái chết. Hơn nữa, tất cả những người của Wildt có thể thoát ra ngoài đều đã
thoát ra hết rồi. Số còn lại đều bị vây trong trung tâm cuộc chiến, sợ là khó có thể sống sót, nếu như lúc này cô vội vàng đi đến đó sợ rằng khó có thể bảo toàn tính mạng...”
“Người đàn ông của tôi sẽ không yếu ớt như vậy đâu, người đàn ông của các người cũng không có dễ chết đến thế.”
Sở Hà tin tưởng Cố Cảnh Liên.
Bây giờ không nhận được tin tức gì về anh thì có thể chứng minh anh vẫn còn sống.
Chỉ cần anh còn sống cô có lí do để mạo hiểm.
“Sẽ không ai đi cùng cô đâu.”
Người nọ tỏ vẻ sợ sệt, run rẩy nói: “Quân phản loạn này rất tàn bạo. Bọn họ nhìn thấy ai cũng sẽ bắn chết không tha, cho dù là người da trắng, người Hoa hay dân thường. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa một khi cô ra ngoài thì chỉ có đường chết mà thôi. Chúng tôi thật vất vả mới có thể từ Wildt trốn đến đây, chúng tôi sẽ không dễ dàng mà tìm nguy hiểm.”
Anh ta tỏ rõ thái độ như vậy Sở Hà cũng không miễn cưỡng nữa.
Dù sao, sợ chết cũng là bản năng của con người.
Trải qua tuyệt vọng thì mới có khát vọng sinh tồn!
“Được thôi, vậy tôi tự đi.”
Sở Hà vừa nói vừa xoay người đi, phía sau cô truyền đến một âm thanh bình tĩnh của một cậu bé trẻ tuổi: “Tôi đi cùng cô.”
Cô dừng bước, quay người lại gặp một thiếu niên gầy tong nhưng lại xinh đẹp. Cậu chậm rãi từ trong đám người đứng lên, cậu mặc một bộ quần áo màu trắng, nó dính đầy vết bẩn cùng vết máu. Trên khuôn mặt xinh đẹp cũng dính một ít máu, những đứa trẻ cùng tuổi với cậu sẽ tỏ ra sợ hãi, nhưng cậu lại khác, ánh mắt kiên định, ánh mắt toát ra sự quật cường... thậm chí là hận thù.