Cậu đi đến trước mặt cô, nói một tràng tiếng Trung lưu loát: “Tôi từ nhỏ lớn lên ở Jamalpur, tôi rất quen thuộc nơi đó, tôi sẽ đi với chị.”
Sở Hà có chút ngạc nhiên, nhìn về phía sau cậu hỏi: “Ba mẹ của cậu đâu?”
Cậu ta nói muốn đi có lẽ là do tính cách đơn thuần, nhưng cha mẹ của cậu ta không ngăn cản sao?
Anh mắt người thiếu niên tối sầm, âm thanh lập tức giảm xuống: “Cha mẹ tôi đã chết rồi...”
Sở Hà ngẩn ra.
Thiếu niên mím môi nhưng không khóc, nghiến răng nghiến lời nhả từng chữ: “Bị quân phản loạn giết chết...”
Sở Hà cười: “Cậu không sợ sao?”
Thiếu niên lắc đầu, kiên định nói: “Tôi không sợ. Dù sao cha tôi mất rồi, mẹ cũng mất rồi, em gái của tôi...”
Cậu cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại: “... Cũng không có, tôi chỉ còn lại một mình thì có gì phải sợ?”
Sở Hà giống như nhìn thấy bản thân của mình trước đây, trong chiến tranh cửa nát nhà tan, trong lòng tràn đầy thù hận và bất lực.
Cô nâng môi cười, đập một phát vào ngực cậu: “Dũng cảm lắm, được, tôi đi cùng cậu... nhưng mà tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Thiếu niên gật gật đầu, nắm lấy tay cô cùng cô đi ra đại sứ quán, để lại đám người đang anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Lúc Sở Hà rời khỏi đại sứ quán, cô cực kì cẩn thận nhìn tứ phía, khi chắc chắn xung quanh mình không có người cô mới mở cửa xe, dặn dò thiếu niên lên xe mang đai an toàn xong xuôi cô cũng phi người lên xe, khởi động xe chạy về phía Wildt.
“Wildt bây giờ đã không còn ai rồi.”
Thiếu niên bỗng nhiên nói: “Cha tôi là công nhân của Wildt, mấy hôm trước Wildt có một đám người mang vũ khí đến chiếm đóng Wildt, dựa vào lời của chú tôi nói, bọn họ là người của tập toàn Cụ Phong, không phải là quân phản loạn, nhưng mà hình như rất lợi hại, nhiều công xưởng của người Hoa đều bị quân phản loạn cướp bóc và phá hủy chỉ có mỗi Wildt là không bị gì.”
Cụ Phong...
Sở Hà nheo mắt.
Bác Phúc nói, bởi vì Cụ Phong lấy cô và Tiểu Bảo uy hiếp Cố Cảnh Liên, nên Cố Cảnh Liên mới phải
kí vào thỏa thuận đó.
Yêu cầu Wildt phải giao ra mảnh đất đó.
Tổn thất nghiêm trọng.
Đến giờ cô vẫn không nghĩ ra tại sao Cố Cảnh Liên lại làm như vậy.
Có phải... cô là lí do không?
Anh là đang... bảo vệ cô sao?
Nghĩ đến đây Sở Hà bỗng cười tự giễu.
Làm sao có thể.
Người đàn ông từ trước đến nay luôn tự mãn, luôn tự cho mình đúng làm sao có thể vì bảo vệ cô mà buông tha lợi ích lớn như vậy.
Thiếu niên lại nói: “Bây giờ đi về phía Wildt rất nguy hiểm, nhưng theo tôi được biết, khu vực giao chiến còn có rất nhiều công xưởng của người Trung Quốc, những công xưởng đó đều là công xưởng quốc gia, cho nên quân phản động không dám động đến, có một số người sẽ trốn ở đó.”
"Đi như thế nào?"
Thiếu niên chỉ chỉ về phía cột mốc đường: “Đến ngã tư đó, đi về hướng nam.”
“Cậu thật sự rất quen thuộc địa hình ở đây.”
Thiếu niên gật đầu: “Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở đây.”
“Vậy tại sao tiếng Trung của cậu lại tốt như vậy?”
“Bởi vì cha mẹ tôi đều là người Trung Quốc, tôi cũng là người Trung Quốc tất nhiên muốn nói tiếng Trung Quốc, nhưng mà tôi chỉ biết một chút tiếng Anh. Nếu như cha mẹ tôi còn sống, dựa vào hộ chiếu của chúng tôi thì có thể là nhóm người đầu tiên được lên thuyền cứu nạn.”
Thiếu niên nói đến đây lại trầm mặc.
Có lẽ là lại nghĩ đến chuyện buồn rồi.
Cha mẹ vì bảo vệ cậu nên mới bị bắn mà chết...
Quân phản loạn chết tiệt.
Độc ác không từ thủ đoạn.
Sở Hà sờ sờ đầu cậu: “Đừng quá đau buồn, đã qua rồi.”
“Dạ...”