Người kia tức giận đạp cô một cước, người cô đập vào thân cây cứng rắn, đau đến nỗi không thốt nên lời.
"Nói!"
Sờ Hà cười lạnh, khinh bỉ nói: "Tôi không phải người của chính phủ."
Tên thủ lĩnh không tin chút nào.
Hắn nhận định cô chính là lính đánh thuê chính phủ phái đến hoặc đại loại là đặc công tình báo, cũng vì vậy nên cô mới lười giải thích.
Dù cô có nói không phải, vạch rõ thân phận mình thì họ cũng sẽ không tin!
Sở Hà nghe có người hỏi: "Đội trưởng, xử lí người này thế nào?"
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô chỉ nghe tên đứng đầu để lại một câu: "Chặt đầu thị chúng."
Chặt đầu, đây là thủ đoạn các phần tử khủng bố thường dùng.
Có lẽ, những người sống trong đất nước bình yên thường không thể chấp nhận cách thức này.
Chặt đầu trong miệng những tên lính phản loạn này có nghĩa là trói tay chân người khác lại, bắt họ quỳ xuống đất, sau đó dùng dao giết trâu không hề bén từ từ cắt cổ!
Nói chặt đầu chi bằng cứ nói cắt cổ.
Bởi vì những người đó không chết ngay lập tức, mà họ sẽ cảm nhận được cổ họng mình đứt như thế nào, vậy nên rất đau đớn, lưỡi dao cùn hành hạ người bị hại một cách từ từ, khẳng định sức mạnh của bọn tàn bạo.
Sở Hà nghe vậy nhưng mặt cô không hề có vẻ sợ hãi.
Chúng thả cô ngã xuống đất, một tên lính nắm tóc buộc cô quỳ xuống đất, hắn móc cây dao rỉ sắt từ sau lưng, chậm rãi kề lên cổ cô.
Sở Hà cảm nhận được lưỡi dao lạnh băng dán vào da, cô từ từ nhắm mắt lại.
Thế nhưng, sự đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Cô mơ hồ cảm thấy tay hắn hơi lỏng ra, dao rơi lên mặt đất, ngay sau đó, máu nóng rơi vào đầu vai thấm ướt quần áo cô.
Sở Hà bừng tỉnh, kinh ngạc ngước nhìn nhưng chỉ thấy một khuôn mặt không còn sức sống.
Tên
lính trợn to hai mắt, hắn bị tấn công bất ngờ từ phía sau, một cây dao găm xuyên qua tim, hắn vô lực ngã lên người cô.
Sở Hà mất thăng bằng ngã xuống theo.
Tiếng súng "Đùng đùng đùng" vang lên, cô lập tức nhận ra là âm thanh của súng ngắn.
Nòng súng rất to, đường kính họng súng 20mm, hỏa lực lớn, là vũ khí lợi hại khi cận chiến.
Trúng một viên đạn sẽ tạo nên vết thương rất sâu, chết ngay sau đó.
Nếu như nổ súng ở khoảng cách gần, đạn có thể bay xuyên người.
Sở Hà ngã xuống đất, cô trông thấy một người đàn ông vóc dáng cao gầy, trang bị đầy đủ, sau lưng vắt ba cây súng lục, hai băng đạn được treo trên bả vai, tay người đó cầm súng ngắn, linh hoạt tránh né các đòn tấn công của mấy tên lính, đạn không ngừng bay ra, chỉ trong chốc lát, mười mấy tên lính lần lượt ngã xuống đất.
Ngay lúc này, một đứa nhỏ chạy đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, lo lắng nói: "Chị, chị không sao chứ?"
Sở Hà ngước nhìn đôi mắt lo âu của Lâm Hi.
"Hơ... Cậu đó à?"
"Đúng vậy!"
Lâm Hi kéo cô dựa vào gốc cây, dùng dao găm cắt dây trói, phát hiện vết thương trên bụng cô, cậu lập tức cau mày đau lòng.
"Chị sao vậy? Có sao không? Chị bị thương rồi!"
Sở Hà lắc đầu, ý bảo cô không sao cô thều thào: "Cậu... Sao cậu lại ở đây?"