"Không phải kêu cậu trốn đi sao?"
Lâm Hi nói: "Phía sau nhà máy có một đường hầm, tôi chạy ra ngoài từ đường hầm, tìm được người kia dựa theo thông tin của chị, người đó tên Cố Cảnh Liên đúng không?"
Sở Hà ngây ra, không nhịn được nhìn về phía người đàn ông kia.
Trong màn đêm, người đàn ông kiểm tra từng thi thể, nếu như còn hơi thở thì trực tiếp giết chết.
Anh đứng lên, xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú, khí thế bức người lập tức lọt vào tầm mắt cô.
"Cố..."
Cô mấp máy môi, mở to mắt ngạc nhiên, không ngờ anh lại xuất hiện.
Cố Cảnh Liên sải bước đi đến, anh đứng trước mặt cô, tiếng đạn va chạm trên vai anh phát ra theo mỗi động tác.
Anh khoác trên người bộ đồng phúc tác chiến, áo chống đạn dày dặn, tay và chân đều trang bị súng óng đầy đủ.
Từ sau khi rời khỏi Wildt, anh và đám người mở đường rời khỏi khu bị chiếm đóng, không ngờ giữa đường gặp một đứa nhỏ suýt bị tập kích, vỗn dĩ anh lười để ý đến cậu.
Nhưng không biết tại sao đột nhiên anh lại nghĩ đến Tiểu Bảo, chả hiểu sao lại động lòng cứu đứa nhỏ kia.
Đứa nhỏ được cứu níu lấy anh hỏi chỗ của một người.
Thật may làm sao khi anh là người cậu muốn tìm.
Đứa nhỏ nói có một chị trẻ tuổi đến Bắc Phi tìm anh, không may hôm nay gặp nguy hiểm.
Anh hỏi là ai nhưng đứa nhỏ lại không biết tên, chỉ nói người đó rất lợi hại.
Người đầu tiên anh nghĩ đến là Sở Hà.
Chỉ là, tại sao cô lại xuất hiện ở đây, thật không thể tưởng tượng được.
Trên đường chạy đến, anh nhìn thấy có người bị treo trước cửa nhà máy, anh chỉ liếc nhìn đã lập tức nhận ra cô, liền âm thầm mai phục bắn chết mấy tên lính.
Cố Cảnh Liên khẩn trương quan sát Sở Hà, nhìn thấy bụng cô có vết thương đã được băng bó sơ, đôi mắt anh
lộ vẻ kinh ngạc.
"Em bị thương à?"
"Không sao... Bị trúng đạn."
"Đạn đâu, lấy ra chưa?"
"Lấy... Lấy ra rồi..."
Sở Hà nói xong thì định chống người đứng lên nhưng cô đã đánh giá bản thân quá cao, vừa đứng lên thân thể lập tức vô lực khuỵu xuống đất.
Cố Cảnh Liên giơ tay đở cô, thấy cô bị thương không nhẹ nên giọng anh có hơi lạnh: "Sao em lại đến đây?"
"Em... Em đến tìm anh..."
Nói được một nửa, Sở Hà không chịu nổi nữa, mi mắt cô giật giật sau đó ngất lịm đi.
Cố Cảnh Liên ôm lấy cô, khuôn mặt hiện vẻ đau lòng.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, vậy mà lại chạy đến đây.
Tìm anh sao?
Rõ ràng là tự tìm chết mà!
Anh có hơi tức giận.
Nơi này là đâu chứ, một chỗ hỗn loạn, không ngừng giao chiến phân tranh thế này, chỉ có người ta muốn trốn đi thôi, vậy mà cô lại tùy tiện xông vào đây.
Điên rồi chăng?
Anh đau lòng ôm cô, giống như sợ cô sẽ tan thành mây khói trong lòng anh, ôm thật chặt, nhíu mày mắng: "Người phụ nữ điên!"
"Sao vậy?"
Lâm Hi căng thẳng hỏi: "Chị ấy không sao chứ?"
"Về căn cứ trước, xem xét vết thương cô ấy lần nữa."
"Vâng."
Lâm Hi vừa nói vừa tiến lên định bế Sở Hà.
Cố Cảnh Liên lại ra tay trước cậu, anh dùng một tay bế Sở Hà lên, tay còn lại cầm súng, chuẩn bị có thể đối phó sự tập kích bất cứ lúc nào.
Lâm Hi kinh hãi!