Lâm Hi thất kinh!
Thật không ngờ, người đàn ông này mạnh mẽ nhấc bổng một người phụ nữ lên chỉ với một tay!
Quá khủng.
Sở Hà tuy vóc người có gầy, nhưng thân hình cao lớn thế này, cũng không phải nhẹ. Nhưng anh chỉ dùng lực một tay nâng cô lên, sắc mặt vẫn điềm nhiên như không.
Cố Cảnh Liên ôm cô, xoay người thấy Lâm Hi vẫn đứng yên tại chỗ, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lên đường.”
“À à… vâng.”
Lâm Hi lập tức chạy theo.
…
Ba người cùng đến một hầm trú ẩn. Trước đó, Cố Cảnh Liên đi cùng một đại đội, nhưng đang đi giữa đường, bỗng xuất hiện Lâm Hi nên anh liền cùng cậu đến đây tìm Sở Hà. Từ đó, mất liên lạc với cả đại đội.
Họ vốn dĩ định đi về phía tháp tín hiệu, khôi phục tín hiệu bị gián đoạn, sau đó, có thể liên lạc nhờ giúp đỡ.
Như thế, mỗi người sẽ đi một ngả, nhưng Sở Hà bị thương nên Cố Cảnh Liên định bụng sẽ tìm một chỗ trú trước đã, giúp cô xử lý miệng vết thương.
Bên trong hầm trú ẩn âm u ẩm ướt.
Cố Cảnh Liên đặt Sở Hà ở một nơi tương đối khô ráo, xoay người bảo Lâm Hi: “Đem băng gạc cùng cồn i-ốt lại đây.”
Lâm Hi mang ba-lô chiến đấu của Sở Hà đến, lục lọi tìm băng gạc và cồn i-ốt, đưa cho Cố Cảnh Liên.
Cố Cảnh Liên tháo băng gạc ra, xem xét miệng vết thương, rõ ràng vết thương nằm ở vùng thắt lưng và bụng. Một dấu thập hiện lên nhưng không thấy viên đạn đâu.
Viên đạn đã bị lấy ra.
Cố Cảnh Liên có chút ngạc nhiên.
Hình chữ thập này xuất hiện là do viên đạn đã được gắp ra. Ai gắp ra nhỉ?
Chẳng lẽ chính cô đã lấy ra?
Cô làm thế nào được chứ?
Với tình huống bị trúng đạn như thế mà một cô gái lại có ý chí đáng kinh ngạc đến vậy, có thể tự mình lấy đạn ra khỏi cơ thể.
Nhưng vì điều kiện thiếu thốn, miệng vết thương cũng không được xử lý tốt, nếu là bị kéo lê nữa, thì rất dễ bị nhiễm trùng.
Cố Cảnh Liên dùng cồn i-ốt để khử trùng vết thương, sau khi rửa sạch sẽ, liền thực
hiện bước cầm máu. Anh đặt băng gạc sạch sẽ lên trên mặt vết thương, băng bó thật kỹ.
Rửa sạch vết thương vô cùng đau đớn.
Sở Hà đau quá tỉnh dậy, cô “Á” một tiếng, mở mắt ra, đôi mày xinh đẹp nhíu lại.
Cố Cảnh Liên nhìn lướt qua cô: “Đau à?”
Sở Hà gật đầu, thở hổn hển: “Phải, hơi đau.”
Cố Cảnh Liên đáp: “Cố chịu đựng một chút.”
Miệng vết thương mà xử lý qua loa thì rất dễ nhiễm trùng.
Sau khi anh băng bó kỹ vết thương, Sở Hà nhắm chặt mắt, hơi thở cũng dần bình ổn.
Cố Cảnh Liên đột nhiên hỏi: “Sao em đến đây?”
Sở Hà chau mày, mặt cô ửng đỏ kỳ lạ, quay đầu đi, không nhìn anh. Một lúc lâu sau cũng im lặng, không nói câu nào.
Cô có lòng kiêu ngạo của riêng mình, không thể nói với Cố Cảnh Liên là vì lo lắng nên mới không quản ngại nguy hiểm mà đến khu chiến trường tìm anh.
Càng không thể nói cô lo anh gặp chuyện bất trắc, lo Tiểu Bảo mất cha…
Hiện giờ, trông thấy anh an toàn, cô cũng nhẹ nhõm phần nào.
Cố Cảnh Liên thấy cô không nói, mặt trắng bệch nhưng đôi gò má lại ửng đỏ, xem ra rất lạ.
Anh hoài nghi hỏi: “Là vì lo lắng cho anh?”
“Không có!”
Sở Hà nói mau, cướp lời anh, lạnh lùng đáp: “Anh nghĩ rằng em tới đây vì anh sao?”
Cố Cảnh Liên: “…”
Chẳng lẽ không đúng sao.
Nói thế này, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi rồi à?
Sở Hà tự thấy lời nói của mình không thuyết phục gì cả, mặt không chút cảm xúc, nói: “Tôi đến đây, chính là… đến…”