Giống hai cái bánh bao nhỏ.
Mặt của Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên giống như những mạch máu đỏ lên.
Lisa nhìn cậu ấy một cái nhìn mặt cậu ấy lại theo dõi tầm mắt cậu ấy và rơi vào ngay ngực chính mình!
Mặc dù có ngốc đều nhìn ra được cậu ấy nhìn chằm chằm chỗ nào của mình!
Lisa sắc mặt âm trầm bỗng nhiên hai tay buông lỏng, Tiểu Dịch Thần trọng tâm đau quặn bụng dưới “rầm” một tiếng trực tiếp ngã ở trên mặt đất.
“Biến thái!”
Lisa lạnh lùng mắng một câu, bước qua người cậu ấy trực tiếp trở về phòng.
Tiểu Dịch Thần từ dưới đất đứng lên, đau đớn xoa xoa cái mông, tủi thân nói: “Cái gì vậy?”
Đau quá mà!
Tại sao lại không dịu dàng một chút?
Cậu ấy nhìn cô bé đối với Hữu Hữu cung kính lễ phép, rất dịu dàng mà!
Không công bằng!
Tiểu Dịch Thần lưu loát từ trên mặt đất đứng lên, đuổi theo phía sau Lisa nói thầm: “Tại sao cậu đối với Hữu Hữu dịu dàng như vậy, đối với tôi thì thô bạo?”
Lisa mặt không chút biểu tình trợn mắt trắng không để ý tới cậu ấy.
“Nè, tôi hiện nay là là thay thế Hữu Hữu, như vậy cậu cũng xem tôi như là Hữu Hữu, dịu dàng một chút!”
Lisa bỗng nhiên dừng chân cả thân người ung dung xoay người qua, ý nghĩa sâu sắc nhìn cậu ấy một cái, nửa đùa cợt nói: “Cậu có thông minh như Hữu Hữu không?”
“…”
“Cậu có ngoan như Hữu Hữu không?”
“…”
“Hữu Hữu mới không có biến thái như cậu!”
Nói xong cô bé lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Dịch Thần liếc mắt một cái, lạnh lùng thốt: “Mộ Dịch Thần tôi cảnh cáo cậu, cậu lần sau còn… còn nhìn vào chỗ…”
Lisa theo bản năng lấy tay ôm lấy trước ngực, vẻ mặt xanh mét nói: “Thu lại cái ánh mắt của cậu! Đừng có nhìn bậy bạ, tôi se móc mắt cậu ra!”
“...”
Lisa nói xong, nghênh ngang mà đi.
Tiểu Dịch Thần trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo bóng dáng rời đi của cô bé, không khỏi cảm khái một tiếng: “Bạo lực quá.”
...
Cho dù Tiểu Dịch Thần đối với sắc tố xanh rất là kháng cự, nhưng mà vì không muốn bại lộ thân phận, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh yên lặng “Ăn cỏ”.
Liên tiếp bốn ngày, Tiểu Dịch Thần cuối cùng chịu không nổi vì thế bắt đầu tuyệt thực, phát bực phải ăn thịt.
Lisa không có cách nào vì thế lấy danh nghĩa chính mình muốn ăn
thịt, mệnh lệnh đầu bếp chuẩn bị thịt bò.
Đến lúc buổi tối, Tiểu Dịch Thần nằm ở trên giường ôm lấy cái bụng kêu “Òm ọp òm ọp”, đói bụng trằn trọc đói đến độ làm sao cũng không ngủ được.
Đèn bỗng nhiên sáng lên.
Lisa mở cửa ra bưng đĩa thức ăn đi vào, vốn dĩ Tiểu Dịch Thần buồn ngủ mơ màng, vốn dĩ rất khó khăn lắm mới ngủ được, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương quyến rũ vô cùng, một con cá chép giãy nãy từ trên giường ngồi dậy!
Cậu ấy theo mùi thơm ngửi ngửi cái mũi, Lisa bưng đĩa thức ăn đi tới trước giường, mặt không chút thay đổi nói: “Dậy, ăn cơm.”
Tiểu Dịch Thần ngước dậy nhìn thấy đĩa thức ăn miếng bò bít tết, ánh mắt lập tức tỏa ánh sáng!
“Thịt... Thịt...”
Tiểu Dịch Thần giống như một tín đồ tà giáo thành kính bưng lấy, Lisa đem bàn gắp trên giường đứng lên, mới vừa mang đĩa thức ăn trước mặt cậu ấy chỉ thấy như một trận gió cuốn qua, chỉ trong vài phút một miếng thịt bò bự nháy mắt bị tan rả nuốt vào trong bụng.
Lisa thấy trợn mắt há hốc mồm, cậu ấy lẳng lặng nhìn dao nĩa còn đang giơ lên, vẫn như bộ dạng khó hiểu đôi mắt tròn xeo nói: “Có còn không?”
“Cậu là heo à?”
Lisa giận dữ: “Heo cũng không ăn nhiều bằng cậu.”
Tiểu Dịch Thần tủi thân nói: “Tôi đã đói bụng mấy ngày rồi, chỉ là một chút thịt còn chưa đủ nhét khẽ răng của tôi.”
“...” Lisa bực mình xoay người, đẩy cửa mà đi.