Sau nửa tiếng, Lisa lại bưng một đĩa thức ăn vào ngoại trừ thịt bò, còn có pho mát, bánh mì kẹp thịt, giăm bông và trứng hồng đào.
Trời biết Lisa đi vào sau bếp, nói với đầu bếp: “Bụng còn đói, nấu thêm cho tôi một phần thịt bò.”
Đầu bếp chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc trừng mắt nhìn cô bé!
Giống như cô bé là quái vật biến dị!
Hữu Hữu không thể ăn thịt, cơm dinh dưỡng toàn là phối hợp với đồ chay, không được nạp bất kỳ protein hoặc chất béo nào, cho nên nếu như nói Tiểu Dịch Thần phải ăn thịt, nhất định sẽ làm người khác sinh nghi.
Vì thế, Lisa kiên trì nói là chính mình phải ăn.
Tuy nhiên, cô bé thường ăn có một lượng nhỏ thức ăn, nhỏ hơn một phần sáu của Tiểu Dịch Thần, do đó khi cô bé đề nghị ăn bít tết, đầu bếp nhìn vào mắt cô bé giống như nhìn thấy một con ma.
“Bữa cuối cùng! Hết rồi nhé!”
Lisa cảnh cáo nói.
Tiểu Dịch Thần gật đầu như tỏi, cậu ấy ăn ngốn nghiến miếng thịt bò, và tiêu hóa nó cái bao tử mới có cảm giác đầy một chút!
Cảm động, cảm động đến muốn chảy nước mắt!
Tiểu Dịch Thần liếm vị tiêu đen trên dao nĩa vẫn như là chưa đủ.
Lisa lạnh lùng quan sát cậu ấy, thằng nhóc này nhìn như thế nào cũng không giống như công tử quý tộc, ngược lại như là... Dân tị nạn bị bỏ đói rất là lâu rồi.
“Dáng ăn cũng không tao nhã!”
Đánh giá xấu!
Tiểu Dịch Thần khóe môi run rẩy một chút, trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Người no không biết cái đói của người đói, có ngon thì đói mấy bữa xem sao!”
“Hiếm khi lúc trước cậu đến thành ngữ và vấn đề toán học cơ bản cũng không biết, không gặp bao lâu lại có chút tiến bộ rồi!”
Tiểu Dịch Thần không phục nói: “Ai nói tôi không biết môn Toán! Cậu ra đề, tôi tính cho cậu xem!”
Lisa đùa cợt nói: “Cậu tưởng tôi ấu trĩ giống như cậu sao?”
“Ừ, tôi xem cậu cũng không có nhiều đề toán đâu?”
Tiểu Dịch Thần khinh miệt đánh giá cô bé: “10 nhân 10 cậu biết tính không?”
Lisa nhìn cậu ấy ánh mắt càng khinh bỉ, hỏi ngược lại: “15 nhân 78 chia 20 bằng bao nhiêu?”
Tiểu Dịch Thần “...”
Trực tiếp trợn tròn mắt!
Đề số học này không phải là đếm tay mà có thể đếm rõ ra được!
Vấn đề là năng
lực số học của cậu ấy mặc dù là có nâng cao, nhưng mà vẫn vận dụng những thứ mà Hữu Hữu dạy cho cậu ấy là công thức, tính nhẩm, cậu ấy hoàn toàn không hiểu!
“Cậu có biết tính không?”
“58,5. Đồ ngốc.”
Tiểu Dịch Thần tủi thân gục trên giường.
Lisa đem dĩa thức ăn đem đi khinh bỉ nói: “Cậu nói, làm sao cậu và Hữu Hữu là song sinh, tại sao Hữu Hữu thông minh như vậy, cậu lại ngốc vậy chứ.”
Nói xong cô bé nhẹ nhàng rời đi.
Tiểu Dịch Thần tức giận đến nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bóng dáng cô bé rời đi nghiến răng nghiến lợi!
Tức giận quá!
Lại bị khinh bỉ như thế này!
Đi ngủ!
Tiểu Dịch Thần nằm ở trên giường ôm lấy chăn, thở phì phì nhắm hai mắt lại, trong đầu cũng không ngừng hiện lên ánh mắt khinh bỉ của Lisa...
“Ngu ngốc...”
“Ngu ngốc...”
“Ngu ngốc...”
Dư âm không ngừng lặp lại ở bên tai.
Tiểu Dịch Thần không thể nhịn được nữa lập tức ngồi dậy, lấy gối dữ dằn ném xuống đất: “Cậu mới ngu ngốc!”
...
Mộ gia.
Vân Thi Thi chuẩn bị xong bữa tối liền đi tới cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.
“Hữu Hữu...”
Không có ai đáp lại.
Vân Thi Thi đẩy cửa căn phòng ra, nhìn thấy Hữu Hữu ngồi ở trên giường mặt không chút thay đổi nhìn ngoài cửa sổ, dịu dàng nói: “Ăn tối thôi.”
Hữu Hữu vẫn không nhúc nhích bóng dáng thật lâu không có phập phồng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở đều yếu không thể nghe thấy.
Cậu ấy ngồi ở bên giường vẫn không nhúc nhích, giống như bị đóng băng lại vậy!