Anh nghe thấy Hữu Hữu gọi anh.
“Cha…”
Anh nghe được tiếng gọi cha, lòng như lửa đốt.
Như vậy đã đủ rồi!
Ít nhất chứng minh được Hữu Hữu của anh chưa đừng rời đi!
Mộ Nhã Triết bỗng ôm lấy cậu từ phía sau rồi bế cậu lên.
Vân Thi Thi thấy vậy không khỏi giận dữ nói: “Anh bị thương rồi còn không yên phận!”
Mộ Nhã Triết lại nói: “Không sao, chút thương nhỏ thôi mà!”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của Hữu Hữu.
“Chụt”, mặt của Hữu Hữu lập tức nóng bừng lên. Cậu quay mặt tránh né anh, sắc mặt mất tự nhiên nói: “Chú làm gì thế?”
“Bế con của ta.”
Mộ Nhã Triết thấy gương mặt đỏ bừng của Hữu Hữu thật dễ thương, hạ thấp giọng nói bên tai cậu: “Khi nãy trên quảng trường, con sốt ruột gọi cha như vậy, bây giờ thì biểu cảm như không quan tâm. Con vẫn như xưa, khẩu thị tâm phi.”
Sắc mặt Hữu Hữu lại càng không thoải mái, giãy giụa nói: “Thả tôi ra!”
Cậu hơi giãy giụa một chút, gương mặt Mộ Nhã Triết đã nhăn lại hơi đau: “Ây, đau…”
Hữu Hữu sững người, còn tưởng do cậu giãy mạnh đã động vào vết thương, nhất thời không dám cử động nữa.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, trong lòng thầm cười, Vân Thi Thi và Cung Kiệt bên cạnh nhìn thấy cũng thầm cười trong lòng.
Việc này chứng tỏ Hữu Hữu vẫn như trước đây, mặc dù ngoài mặt khó chịu nhưng vẫn biết quan tâm người khác.
…
Trên đảo, gió biển thổi mạnh.
Mộ Dịch Thần thức dậy từ cơn ác mộng. Ngoài cửa sở mặt trời đã lên cao.
“Là mơ…”
Cậu đau đầu, tay ôm trán, vừa tỉnh dậy đã quên sạch giấc mơ của mình.
Chỉ biết là trong giấc mơ, dường như cậu đã rất đau lòng, rất buồn, dường như đã mơ thấy Hữu Hữu…
Hữu Hữu…
Hoán đổi thân phận với Hữu Hữu, bất giác đã nửa tháng.
Chỉ là cậu vẫn không quen với mọi thứ ở trên đảo.
Nhàm chán, tịch mịch, cô độc, quạnh quẽ.
Những lúc có Lisa ở cạnh, cậu còn có người bầu bạn.
Tuy Lisa không nói nhiều, cũng không thích nói, không dám bắt chuyện với Tiểu Dịch Thần. Lúc nào cô cũng thể hiện ra vẻ thờ ơ.
Nhưng cho dù cô có nói chuyện hay không, ít nhất cậu cũng có người làm bạn.
Lúc Lisa không ở cạnh, Tiểu
Dịch Thần đã tập nên thói quen nói chuyện cùng đồ vật.
Có khi đi trên đường cậu cũng tự lẩm bẩm.
Tự mình hỏi, tự mình trả lời.
Dường như không nói chuyện như vậy, cậu thậm chí sẽ không biết làm sao chứng minh được là mình còn sống.
Ngoại trừ hít thở, suy nghĩ, nói chuyện thì ở trên đảo này, Tiểu Dịch Thần chỉ có thể cảm giác như sắp buồn tẻ đến phát điên!
Lisa lén lút đưa cho cậu một cái máy tính bảng. Có máy tính bảng, lúc buồn chán có thể chơi game trên đó, dù sao cũng giết được thời gian.
Cậu tải xuống một trò chơi chăn nuôi, trang trại động vật.
Trong game có thể nuôi thú, tạo một trang trại thú nuôi, còn có thể nói chuyện với chúng. Trải qua huấn luyện, thú vậy còn có thể nghe hiểu theo lệnh của cậu, phản ứng tương ứng với những thao tác của cậu.
Cậu nuôi một con chó bulldog Pháp, tên là Hữu Hữu, lại nuôi thêm một con mèo Ragdoll, tên là Lisa.
Có một hôm, Tiểu Dịch Thần ôm máy tính bảng nói chuyện cùng “Hữu Hữu”.
“Nằm sấp!”
Trong màn hình, con bulldog Pháp kia ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, còn thè lưỡi dụi đầu vào cậu.
Tiểu Dịch Thần yên lặng xoa đầu nó rồi lại gọi một tiếng: “Hữu Hữu!”
Bulldog vui mừng sủa một tiếng: “Gâu!”
“1+1 bằng mấy?”