Bulldog vui mừng sủa một tiếng: “Gâu!”
“1+1 bằng mấy?”
Bulldog chần chờ vài giây, sủa vài tiếng “gâu gâu”.
Tiểu Dịch Thần lại liên tiếp hô: “3+9-4+15-80+2 bằng mấy?”
Con bulldog lại ngây ra, mông lung nhìn cậu.
Tiểu Dịch Thần bị chọc cười ha hả: “Thấy chưa, cộng trừ đơn giản như vậy mà em cũng không biết! Còn cả ngày cứ nói anh ngốc, anh ngốc. Anh thấy em mới là ngốc đấy! Hữu Hữu ngốc!”
Bulldog nghe hiểu chữ “ngốc”, hơi quặn quẹo trên đất, ánh mắt có chút ra vẻ vô tội.
Con mèo ragdoll Lisa thì tao nhã bước ngang qua mặt Hữu Hữu, leo vào trong cái ổ mèo của nó, cuộn thành một cục tròn.
Tiểu Dịch Thần lại nói: "Lisa, lại đây."
Con mèo ragdoll liếm liếm móng vuốt rồi quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó thì thờ ơ, hờ hững chẳng quan tâm đến cậu.
Tiểu Dịch Thần nhẫn nại nói: “Lisa, qua đây, ngoan, nghe lời nào.”
Con mèo ragdoll lúc này mới chậm rãi bước ra trong màn hình, ngồi bên cạnh Hữu Hữu, lộ ra vẻ cao quý không thể xâm phạm.
Tiểu Dịch Thần nói: "Nằm sấp."
“Meo~” Lisa lười biếng kêu một tiếng rồi bất động.
Trong trò chơi này, chỉ có mèo là khó thuần hóa nhất.
Thuộc tính của mèo là cao ngạo, lãnh đạm, khi thì cứ lẽo lẽo theo đuôi, khi thì hờ hững, khi thì thân thiết, khi thì xa cách, rất khó thuần hóa nó.
Cho đến hôm nay Tiểu Dịch Thần cũng chỉ mới huấn luyện được một chiêu.
“Quấn lấy nó!”
“Lisa” nghe xong liền quay người nhào lên con “Hữu Hữu”, hung hãn đến phát sợ!
"Ha ha ha!"
Tiểu Dịch Thần bị cái cảnh này làm tức cười, cười đến nghiêng ngã, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Lisa.
“…” Tiểu Dịch Thần sợ khiếp, nhất thời ngây người không dám nhúc nhích.
Lisa để máy tính bảng trên mặt bàn, giọng không nóng không lạnh hỏi: “Chơi vui không?”
“… Cũng được.”
Cậu gãi gãi mặt: “Ừm, giết thời gian thôi.”
“Trò chơi này thú vị lắm sao?”
Tiểu Dịch Thần xấu hổ nói: “Cũng tạm được.”
Lisa mặt không biến sắc liếc nhìn cậu rồi nhìn sang màn hình máy tính bảng, con mèo ragdoll cao quý đó.
Cậu ta cũng xem như biết nhìn mặt!
Lấy con mèo ragdoll làm hình tượng của cô.
Nếu biến cô thành con chó,
cô sẽ không tha cho cậu ta!
Tiểu Dịch Thần oán trách nói: “Một mình ở trong lâu đài này chán quá! Lại không có ai chơi!”
“Cậu có phải đứa nhỏ ba tuổi nữa đâu, còn muốn có người chơi cùng?”
“Tuy tôi không phải ba tuổi, nhưng tôi đúng thật là đứa con nít mà!”
Tiểu Dịch Thần kéo kéo tay áo của Lisa, ấm ức năn nỉ: “Lisa, chơi với tôi đi, được không? Chúng ta đi nhặt vỏ ốc, làm diều.”
"Ngày mai, Cung Thiếu Ảnh sẽ đến."
Lisa bỗng nhiên nói.
Mặt Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên sầm lại, trừng mắt nhìn Lisa, có chút nghi ngờ nói: “Không phải cô nói Cung Thiếu Ảnh không thường tới đây sao?”
“Đó là thông thường thôi.”
Lisa lại nói: “Cậu lâu vậy không ra khỏi đảo, cũng không có tin tức gì, Cung Thiếu Ảnh đương nhiên sẽ đến thăm cậu. Cậu phải nhớ, bất kể như thế nào, ngày mai Cung Thiếu Ảnh tới đâu, cậu tuyệt đối không thể lộ ra sơ hở.”
“Lộ ra sơ hở thì thế nào?”
Tiểu Dịch Thần nghĩ thầm: Cung Thiếu Ảnh này cũng là ông ngoại của cậu, cho dù lộ ra sơ hở thì cũng không đếm nỗi một đao chặt cổ cậu chứ?
Lisa nói: “Nếu bại lộ thân phận, tôi sẽ chết.”
Tiểu Dịch Thần: “…”
“Dù sao tôi cũng là bảo vệ, người phụ trách trông coi Hữu Hữu. Hữu Hữu xảy ra chuyện gì tôi cũng không thể không bị truy cứu.”