Mặt Vân Thi Thi lập tức đỏ ửng lên, hai người dán sát vào nhau, hơi thở
nóng bỏng của phái nam vẫn ở bên tai, cả người cô trở nên cứng đờ.
"Em cho rằng em liều chết thì bây giờ tôi không thể bắt em làm gì sao?"
Người đàn ông lấn sát bên tai cô, trong giọng nói có ý khiêu khích.
Cô bị dọa sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, nhưng không chờ được động tác mà
cô nghĩ đến. "Phựt" một tiếng, trước mắt tối sầm lại, ánh đèn bị tắt đi.
Sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp của Mộ Nhã Triết.
"Ngủ đi." Lại nghe được giọng nói mang theo ý giễu cợt: "Đêm nay tôi tha cho em."
Cho dù chỉ ngủ chung một chỗ, không làm cái gì khác nhưng cô vẫn ngửi được
mùi lan thơm ngát, dường như làn khói mù nơi đáy lòng hóa thành hư
không.
Mặc dù mỹ nhân nằm ngay trong ngực nhưng lại là một cô
gái nhỏ đang tức giận, thân thể quyến rũ kề sát ngực anh, làn da tinh
tế không biết là vô tình hay cố ý cọ xát vào cơ thể anh, trong lòng nổi
lên ý nghĩ kích động, cần gì vì thương tiếc cho cô mà phải tự đè nén
chính mình?
Sao không lột sạch quần áo cô, xâm nhập vào cơ thể cô mà thỏa mãn dục hỏa của bản thân.
Vậy mà, lại một lần nữa cảm nhận được cơ thể cô căng thẳng, cuối cùng anh
vẫn không có động tác gì, cơ thể vốn cố gắng đè nén đã sớm rục rịch ngóc đầu dậy, không ngừng kêu gào, anh lại hết lần này đến lần khác không
thể không cố gắng đè xuống ngọn lửa khát khao này, không thèm nghĩ đến
nữa.
Vẫn là lần đầu tiên làm như thế này!
Vì nhường một người phụ nữ mà đè nén dục vọng dưới thân.
Chỉ vì không muốn dọa cô sợ.
Thôi được rồi! Hôm nay tha cho cô một lần.
Nhưng mà cho dù nghĩ vậy thì vẫn muốn làm cái gì đó để đè xuống ngọn lửa giữa hai đùi kia!
Vì vậy, Mộ Nhã Triết cúi đầu, nặng nề hôn một cái lên mặt cô, đầu lưỡi lưu luyến bên môi cô, hôn từng chút một, kéo chặt cô vào trong ngực, lúc
này mới thỏa mãn mà từ bỏ ý đồ.
Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua khe hở giữa lớp rèm cửa sổ dày, cô liền tỉnh dậy.
Nói đúng ra là, cả đêm qua cô đều ngủ không sâu giấc.
Người đàn ông phía sau cô dĩ
nhiên là đã ngủ say, nhưng cánh tay của hắn vẫn
ôm chặt cô vào trong ngực, ngang ngược giam cầm cô, động tác chiếm giữ
như thể không thể cho cô có đường tránh thoát.
Khoảng cách giữa bọn họ sát cạnh nhau như vậy, hơi thở ổn định của anh quanh quẩn bên chóp mũi, cô có chút thất thần!
Cẩn thận tránh ra khỏi vòng tay của anh, Vân Thi Thi chậm rãi xuống giường, đi tới phòng khách, kéo rèm cửa sổ ra. Không ngờ bên ngoài cửa sổ mặt
trời đã lên cao.
Lúc đi ngang qua thư phòng, vô tình liếc qua
thấy trên tường có treo một khung ảnh rất to, trong lòng cô nổi lên tò
mò, cẩn thận đi vào, bước chân nhẹ nhàng, lại có chút cảm giác có tật
giật mình.
Thứ treo trên tường là một bức ảnh gia đình, được treo rất cẩn thận.
Trên bức ảnh, ngồi ở giữa là Mộ Thịnh, ở bên cạnh theo thứ tự là Mộ Uyển
Nhu, Giang Ý San, Mộ Liên Thành, cùng với Mộ Nhã Triết khi còn trẻ.
Thời gian chụp bức ảnh kia có lẽ là đã rất lâu về trước, nhưng vì được bảo quản cẩn thận nên nhìn vẫn như mới.
Những người khác, đương nhiên Vân Thi Thi có chút nhìn không ra, nhưng riêng Mộ Nhã Triết thì vừa nhìn một cái là cô đã nhận ra.
Mộ Nhã Triết thời niên thiếu, trên người không có nhiều vẻ sắc bén lẫn cảm giác áp bách như bây giờ, nhưng so với những đứa trẻ cùng lứa thì vẫn
có vẻ độc nhất vô nhị, ngũ quan khôi ngô, ánh mắt anh tuấn, nét mặt lạnh lùng cũng không khác lắm với bây giờ, ngược lại có tới chín phần tương
đồng.
Huyết mạch quả thực là một thứ kỳ diệu.
Trong lòng
Vân Thi Thi cảm khái, đồng thời ánh mắt lại dừng ở trên người cô gái bên cạnh Mộ Thịnh, ánh mắt hơi đổi, trong lúc nhất thời, tâm trạng lửng lơ.