Trong lòng Vân Thi Thi cảm khái, đồng thời ánh mắt dừng lại ở trên người cô gái bên cạnh Mộ Thịnh, ánh mắt hơi đổi, trong lúc nhất thời, trong
lòng lơ lửng.
Khuôn mặt của cô gái kia rất quen, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Đôi lông mày kia, thậm chí là ánh mắt kia, đều giống như đã từng quen biết, cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt.
Quen thuộc, cực kỳ quen thuộc.
Nhưng ký ức lúc nhỏ đã mờ nhạt, cô không còn nhớ rõ nhiều thứ.
Trong tâm lý học có câu nói, nếu có một đoạn ký ức quá mức u ám, con người sẽ theo bản năng mà lựa chọn quên đi, không muốn nhớ lại.
Nhớ về
tuổi thơ phần lớn đều là sự tối tăm u ám, trong tiềm thức Vân Thi Thi đã để cho ký ức phủ đầy bụi, không muốn nhìn lại nữa.
Bởi vậy, đoạn ký ức kia quá mức xa xăm, trong lúc nhất thời, cô không thể nhớ được rốt cuộc đã gặp qua cô gái này ở đâu.
Trong lúc Vân Thi Thi có chút ảo não, ánh mắt của cô rơi vào khung ảnh trên
bàn, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên mềm mại ấm áp.
Cô cầm
khung ảnh kia lên, chỉ thấy Tiểu Dịch Thần mặc một bộ đồng phục quân đội rất đẹp trai, đứng thẳng theo tư thế quân nhân, khuôn mặt tuấn tú, lộ
ra thần thái hào hứng phấn khởi, cả người toát lên vẻ sáng sủa đầy sức
sống.
Khác với Vân Thiên Hữu ốm yếu, Tiểu Dịch Thần lớn lên
trong sung túc nên tinh thần phấn chấn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều
giống như kế thừa dáng vẻ hiên ngang, khí phách vượt trội của cha nó.
Chỉ là, cũng kế thừa khí chất lạnh lùng và thành thục của Mộ Nhã Triết
cho nên khó tránh khỏi có vẻ khó gần.
Bức ảnh này là được chụp lúc ở trong trại huấn luyện đặc biệt một năm trước.
Đồng phục là được làm theo yêu cầu, hoàn toàn vừa người.
Dáng vẻ Tiểu Dịch Thần vô cùng anh tuấn, vai rộng, eo hẹp, tỷ lệ cân đối,
tuổi còn trẻ mặc quân trang vào lại có da có thịt, hết sức đẹp trai.
Vân Thi Thi cầm khung ảnh, nhìn vào Tiểu Dịch Thần trên ảnh với khuôn mặt
giống Hữu Hữu như đúc, lòng bàn tay chậm rãi mơn trớn khuôn mặt trong
ảnh, trong tim có chút
chua xót!
Hai đứa bé đáng yêu.
Vân Thi Thi mím môi.
Chưa từng có thời khắc nào mà cô không nhớ mong đứa bé này.
Huyết mạch liên tâm, máu mủ tình thâm, cũng không phải là thứ khoảng cách có thể chặt đứt được. Ngày kia là ngày mồng một tháng sáu.
Ngày quốc tế thiếu nhi, cũng là sinh nhật của hai đứa nhóc này.
Nghĩ đến chuyện tự tay tặng cho đứa nhóc kia một món quà.
Trong lúc Vân Thi Thi đang khát khao nghĩ đến cảnh tượng kia, cô không hề để ý đến tiếng bước chân phía sau, tiếp đó một đôi tay cuốn cô vào trong
ngực, lúc này cô mới chợt phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn, lại
thấy là khuôn mặt anh tuấn mới tỉnh dậy của Mộ Nhã Triết.
Người
đàn ông nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô, bởi vì vừa mới rời giường chưa lâu nên trên người không có vẻ ác liệt như thường ngày, ánh mắt cũng không
sắc bén mà có phần suy sút mệt mỏi.
Mái tóc lộn xộn che khuất một phần mí mắt, lại ngoài ý muốn tạo nên vẻ hấp dẫn quyến rũ khó tả.
Người đàn ông này, ngay cả dáng vẻ mệt mỏi cũng hấp dẫn như vậy.
Khó trách nhiều người phụ nữ chạy theo anh như vậy.
"Đang nhìn cái gì thế?"
"À... Bức ảnh."
Mộ Nhã Triết cầm lấy bức ảnh từ trong tay cô, nhìn lướt qua: "Đây là chụp năm ngoái."
"Ừ?"
"Bây giờ thằng nhóc này đã cao hơn năm ngoái rất nhiều."
"Bây giờ cao bao nhiêu rồi?" Vân Thi Thi không nhịn được mà hỏi.
Về Tiểu Dịch Thần, ngay cả một chút tin tức cô cũng nóng lòng được biết.
"Một trăm bốn mươi centimet."
"Cao như vậy sao?" Vân Thi Thi có chút kinh ngạc: "Cao hơn Hữu Hữu rất nhiều."
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô một cái, cong môi hỏi: "Hử? Hữu Hữu cao bao nhiêu?"