Thấy anh gục xuống, Vân Thi Thi cũng không để ý được tới chuyện vết
thương trên tay đang không ngừng chảy máu, vội vàng ngồi xổm xuống bên
cạnh sô pha, đỡ lấy đầu anh.
"Mộ Nhã Triết... Dậy đi, ngồi dậy, em đút thuốc cho anh uống..."
Không có cái gì đáp lại.
Dường như đã đau đến mức không còn ý thức.
Vân Thi Thi lại ôm chầm lấy vai anh, cố gắng đỡ anh ngồi dậy, nhưng bởi vì
thân thể anh quá mức nặng nề, sức lực của cô căn bản không đỡ được anh.
Vân Thi Thi có chút ảo não nhìn mấy viên thuốc trong tay, lại cúi đầu nhìn
về phía người đàn ông đau đến mức mặt mày vặn vẹo kia, cô cũng không thể để ý nhiều như vậy, chạy đi rót một cốc nước sạch, đi đến trước ghế sa
lông, nhét một cái gối bên dưới đầu anh, để cho anh gối vào.
Nâng gáy anh lên, bỏ thuốc vào trong nước, đợi cho đến khi thuốc tan hoàn
toàn thì nâng mặt anh lên, tách bờ môi mỏng của anh ra, uống một ngụm
nước, rất cẩn thận đưa nước vào trong miệng anh.
Yết hầu Mộ Nhã Triết động đậy, nuốt nước xuống, Vân Thi Thi lại có thêm tinh thần, cho tất cả nước vào trong miệng của anh.
Một lúc lâu sau, người đàn ông hơi khôi phục được một chút ý thức, khóe mắt hơi mở ra, trước mắt mơ hồ hiện ra khuôn mặt lo lắng của Vân Thi Thi,
khóe môi mấp máy nhưng lại không phát ra được âm thanh.
"Có thể ngồi dậy không?" Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh trắng bệch, trong lúc nhất thời lại có chút sốt ruột.
Bình thường, ở trong ấn tượng của cô, người đàn ông này trước giờ vẫn là vẻ
cao cao tại thượng, là bậc vua chúa hô mưa gọi gió, sức lực mạnh mẽ như
thần. Vậy mà không nghĩ rằng, lúc anh bị đau dạ dày lại là dáng vẻ yếu
ớt như thế này.
Một chút sức sống cũng không có.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười mình ngu ngốc!
Cho dù người đàn ông này lợi hại đến mức nào thì nói cho cùng cũng giống
như cô, vốn là ăn cơm mà lớn, không phải thần thánh, đã là người thì
chắc chắn sẽ sinh bệnh, bệnh tới như núi đổ, cho dù thể chất khỏe đến
mức nào thì cũng sẽ có lúc mắc bệnh.
Là do sau khi thức dậy chưa ăn sáng sao?
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô
lại có chút tự trách!
Vì vậy, cô vội nói: "Anh nghỉ ngơi trước một lát, em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh."
Cô vừa mới đứng dậy, cánh tay lại đột nhiên bị người đàn ông kia níu lại,
một lôi một kéo, Vân Thi Thi trọng tâm không vững, ngã vào trong lòng
anh.
"Anh làm gì vậy?" Cô có chút nổi giận, có chút gấp gáp lại có chút lo lắng, chỉ sợ cô ngã xuống như vậy đã đè phải người anh.
Mộ Nhã Triết giữ lấy gáy cô, một tay khác chậm rãi phủ lên cánh môi cô, trong mắt lộ ra vẻ sắc bén u ám.
"Đi đâu?"
"Chuẩn bị bữa sáng cho anh. Anh bị đau dạ dày, nhất định là do bình thường ăn
uống và nghỉ ngơi không điều độ mà ra!" Vân Thi Thi trả lời.
Cô
làm bộ lại muốn đứng dậy, người đàn ông kia lại kéo cô vào trong ngực
lần nữa. Lúc này, cánh tay anh giữ chặt lấy eo cô, không cho cô chạy đi.
"Anh... Anh làm cái gì thế." Vân Thi Thi ảo não nói.
Cô cau mày, buồn bực, giọng lại như hờn dỗi, ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại
vừa xấu hổ. Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, ở khoảng cách gần nhìn kỹ biểu cảm hờn dỗi trên khuôn mặt cô.
Thấy anh nhìn chằm chằm như vậy,
ánh mắt thâm thúy, Vân Thi Thi có chút ngơ ngác, môi đỏ mấp máy, hàm
răng nhẹ cắn cánh môi, nhìn qua có chút bất an.
Vậy mà chính một
động tác nhỏ như vậy ở trong mắt anh lại lộ ra một vẻ quyến rũ và thẹn
thùng, thậm chí là vô cùng hấp dẫn. Dáng vẻ cô cắn môi quá mức đáng yêu, đến nỗi giờ phút này thân thể vốn đau ốm của anh lại căng thẳng, hơi có chút nóng lên.
Vì vậy, anh nói: "Không muốn ăn bữa sáng, muốn ăn em."