Vân Thi Thi dường như nhìn thấu tâm tư của anh, bất đắc dĩ nói: "Mấy đứa nhóc ăn mừng sinh nhật, thích nhất chính là thời điểm bóc quà! Cái loại tâm tình chờ mong này, cái gì cũng không thể thay thế."
“Không biết nên chuẩn bị cái gì.”
"Buổi chiều anh có thời gian rảnh không?"
“Có.”
Vân Thi Thi do dự một lúc lâu, sau đó đề nghị: "Anh có thể đưa em đi dạo
mấy cửa hàng không? Vừa đúng lúc em cũng muốn chuẩn bị cho Hữu Hữu một
phần quà sinh nhật!"
Mộ Nhã Triết không hề do dự gật đầu một cái.
Trong lòng Vân Thi Thi không khỏi có chút vui vẻ.
Cô biết rõ, người đàn ông này bình thường luôn bận rộn, dù sao cũng là
lãnh đạo một tập đoàn lớn như vậy, nhất định có rất nhiều việc cần làm!
Nhưng, nghe thấy anh đồng ý đưa cô đi dạo cửa hàng, cô có chút ngoài ý muốn,
có chút vui mừng. Chẳng biết tại sao, tâm tình của cô lập tức trở nên
tốt hơn, ngay cả bầu không khí bên ngoài cũng có cảm giác sáng sủa hơn.
Hôm nay thời tiết thật là đẹp.
Thế nhưng lúc Vân Thi Thi rửa mặt xong, đi ra từ nhà vệ sinh thì lại thấy
người đàn ông kia đã thay một bộ quần áo giản dị, ngồi ở trên sô pha. Cô đi tới, vừa muốn mở miệng lại thấy vẻ mặt của anh có chút không thích
hợp, cả người lọt thỏm trong sô pha, đầu gục xuống, hơi thở có phần nặng nề.
Cô ngẩn người, dáng vẻ của anh nhìn qua có chút khổ sở, bàn tay bấu chặt lấy tay vịn sô pha, năm ngón tay gồng lên rất đáng sợ.
Vân Thi Thi hơi cúi người, lại thấy trán anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, vừa khó coi vừa có chút đáng sợ!
"Anh... Anh làm sao vậy?"
"Đau dạ dày." Mộ Nhã Triết nói bằng giọng rất thấp, âm thanh có chút nặng nề.Vân Thi Thi bỗng nhiên nhớ lại, từ lúc vừa ngủ dậy, sắc mặt Mộ Nhã Triết đã có cái gì đó không ổn.
Lúc anh ôm lấy cô từ phía sau, cô rõ ràng có thể cảm giác được động tác
cứng ngắc và thân thể nặng nề của anh, nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ
ngợi nhiều.
Cô không biết là Mộ Nhã Triết mắc bệnh dạ dày rất nghiêm trọng.
Bệnh dạ dày này vốn đã bắt đầu từ mười mấy năm trước, khi còn niên thiếu,
Giang Ý San mắc bệnh qua đời đã gây ra cho anh một đả kích
rất lớn, ý
chí của anh chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn sụp đổ.
Tự nhốt mình ở trong phòng, không ăn không uống, đó là những ngày tháng xám xịt nặng nề, gần như không nhìn thấy ánh sáng.
Mẹ chiếm một vai trò rất lớn trong sinh mạng của anh, sinh ly tử biệt
khiến cho anh không cách nào chịu đựng được, vì vậy liên tục một tháng
liền anh tự tàn phá thân thể mình, cả người nhanh chóng trở nên gầy
nhom, hơn nữa còn mắc phải chứng bệnh chán ăn.
Mặc dù sau đó bệnh chán ăn đã chữa khỏi, nhưng lại để lại hậu quả rất nghiêm trọng, nếu
một ngày ba bữa không ăn uống đúng giờ đầy đủ thì sẽ phát bệnh.
Lúc bệnh dạ dày phát tác sẽ vô cùng đau đớn, mặc dù chưa tới mức kinh sợ
nhưng cũng rất khó tránh khỏi, vì vậy trong nhà luôn chuẩn bị sẵn thuốc
dạ dày.
Mộ Nhã Triết nâng mi mắt nặng nề lên, chỉ chỉ vào hộc tủ: "Thuốc..."
Vân Thi Thi giờ mới biết anh bị mắc bệnh dạ dày, Hữu Hữu cũng mắc bệnh dạ
dày nhẹ, lúc phát bệnh cũng là dáng vẻ khổ sở như vậy, khiến người ta
rất đau lòng.
Đi theo hướng anh chỉ, Vân Thi Thi lục tung lên,
rốt cuộc tìm thấy một cái hộp đựng thuốc, mở ra nhìn, bên trong ngoài
thuốc trị thương đơn giản thì còn lại đều là thuốc giảm đau dạ dày.
Cô đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, cầm hai viên thuốc, bưng cốc nước đến trước mặt anh.
Mộ Nhã Triết đưa tay đón, vậy mà dạ dày lại thắt lên một cái, anh chưa cầm chắc cốc nước, "bịch" một tiếng, cái cốc rơi trên mặt đất, nước văng
khắp nơi, mảnh thủy tinh vỡ bắn lên cánh tay Vân Thi Thi.
Thân
thể người đàn ông xiêu vẹo rồi ngã gục lên ghế sa lông, ngũ quan vốn anh tuấn lúc này trở nên vặn vẹo, thoạt nhìn hết sức khổ sở