Chợt Tống Ân Nhã “A” một tiếng, nhìn hai tấm vé khách quý trong tay Mộ
Nhã Triết, đôi mắt mở to, ngạc nhiên nói: “Anh Mộ anh mua hai vé khách
quý sao?”
“Ừ.”
“Thật tốt quá, nếu như vậy anh và Tiểu Dịch Thần chơi trò gì cũng không cần xếp hàng. Ôi, hôm qua em lên mạng săn
vé, nhưng vẫn không lấy được.”
Vé khách quý mỗi ngày chỉ bán
khoảng 200 tấm, cho thấy phải là thượng khách cao quý mới dùng được, do
đó không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Mộ Nhã Triết muốn có vé khách quý liền lấy lấy điện thoại ra gọi, không lâu sau liền có
người của công ti Nhạc Trí phụ trách cầm hai tấm vé khách quý đưa đến
tận tay anh.
Nếu đã gặp nhau, như vậy chi phí của chị em Tống Ân Nhã, anh tính vào khoản của mình.
Tống Ân Nhã nghịch ngợm lè lưỡi, mặc dù trong lòng nhảy nhót, trên mặt lại biểu hiện rụt rè: “Để anh Mộ phải tốn kém rồi!”
Người đàn ông cười khẽ, giá hai tờ khách quý, đối với anh chẳng đáng là gì.
Tiểu Dịch Thần lạc lõng đứng đó, bỗng cảm giác mình bị bỏ rơi.
Chẳng biết tại sao, cậu trơ mắt nhìn ba người không ngừng đi về phía trước,
thấy Mộ Nhã Triết một tay cầm balo của cậu, một tay ôm Tống Ân Hi, Tống
Ân Nhã cầm bóng bay đứng cạnh, ba người cười nói rộn ràng, trái tim của
cậu chẳng hiểu sao lại vô cùng khó chịu.
Hai chị em nhà họ Tống
tự nhiên xông vào sinh nhật cậu, chiếm lấy người cha vốn muốn đưa cậu đi chơi cả ngày, mà bây giờ, người vốn nên là nhân vật chính hôm nay là
cậu, lại cô đơn lẻ bóng!
Không biết tại sao, cậu chẳng còn mong đợi đối với sinh nhật này như trước nữa!
Bởi vậy, xuất phát từ giận dỗi, hoặc do muốn khiến Mộ Nhã Triết chú ý đến
cậu nhiều hơn, cậu cố ý đi rất chậm, thậm chí tụt lại ở một khoảng cách
rất xa, mong cha có thể để ý đến cậu.
Mong ước như vậy, có vẻ vô cùng hèn mọn.
Trong lòng Mộ
Nhã Triết cũng nhớ đến cậu, thấy cậu có vẻ đi rất chậm, hết
nhìn đông lại nhìn tây, vì vậy thỉnh thoảng gọi: “Tiểu Dịch Thần, mau
theo sát! Ở đây nhiều người, cẩn thận không bị lạc đấy.”
Tiểu Dịch Thần ngeh xong, trong lòng càng thêm buồn bã.
Cha ngốc, cậu cố ý đi chậm như vậy, lẽ nào chỉ để chờ một câu nói này sao?
Điều cậu muốn không phải một câu nói đơn giản như vậy!
Chẳng lẽ, trẻ em phải khóc mới có kẹo ăn sao?
Lẽ nào cho tới giờ, biểu hiện của cậu độc lập tự chủ, thậm chí còn trải
qua dã ngoại huấn luyện sinh tồn, cho nên cha không lo lắng cho cậu như
những đứa trẻ bình thường khác?
Là như vậy đúng không?
Tiểu Dịch Thần luôn cảm thấy ngực vừa đau vừa xót! Mặc dù cậu biết cha chỉ
cưng chiều Tống Ân Hi ở bên ngoài, trong tim cha thương cậu nhất
nhưng...
Nhìn hình ảnh đó, cậu không thể giả bộ vui vẻ nổi, dần
dà, không còn sự hăng hái dạo chơi công viên nữa, cả người ủ rũ, lê lết
theo sau, so với dáng vẻ hô to gọi nhỏ khi vừa đến công viên vô cùng
trái ngược.
Sinh nhật này...thực sự còn tệ hơn cả lúc trước.
“Chú Mộ, con muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ!” Tống Ân Hi chỉ vòng xoay ngựa gỗ phong cách mộng ảo, hai mắt tỏa sáng.
“Nhàm chán!” Tiểu Dịch Thần cúi đầu nói một câu, trên mặt đầy ghét bỏ.
Trò này thì có gì hay đâu!
“Chú Mộ, chơi cùng Ân Hi đi! Chơi cùng Ân Hi đi!”