Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cậu Nhóc Bị Thất Sủng (3)


trước sau

“Chú Mộ, chơi cùng Ân Hi đi! Chơi cùng Ân Hi đi!”

Tống Ân Hi không ngừng làm nũng, dáng vẻ chu môi, rõ ràng không ai có thể cự tuyệt nổi.

Mộ Nhã Triết quay đầu hỏi Tiểu Dịch Thần: “Dịch Thần, muốn chơi không?”

Tiểu Dịch Thần không hề nghĩ ngợi đáp: “Vòng quay ngựa gỗ chẳng vui gì cả, con không thích chơi.”

“Vậy con chờ cha ở đây, nhé?” Mộ Nhã Triết nói rồi bế Tống Ân Hi đi chơi, Tống Ân Nhã cũng nhấc váy theo sau.

Cậu nhóc hừ lạnh một tiếng, cơ thể dựa trên tay vịn, cứ thế nhìn ba người trên vòng xoay ngựa gỗ.

Loại cảm giác này, như đang ở hai thế giới cách biệt!

Mà cha, không ở trong thế giới của cậu!

Bé gái luôn thích những thứ lãng mạn huyền ảo, vòng xoay ngựa gỗ của Thung lũng cố tích hợp với sở thích của Tống Ân Hi, ngồi trên ngựa gỗ, như đang ở trong mộng cảnh đẹp đẽ.

Khi kết thúc một vòng, Tống Ân Hi vẫn chưa thỏa mãn, không ngừng la hét muốn chơi lần nữa.

Tống Ân Nhã không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mong đợi nhìn Mộ Nhã Triết, nhưng hiển nhiên Mộ Nhã Triết không muốn ngồi lần nữa.

Một người đàn ông, thân cao mét chín, cặp chân dài ngồi trên ngựa gỗ không có chỗ để, dành phải ôm đứa bé ngồi một bên.

Hết vòng này đến vòng khác, ít nhiều ánh mắt tập trung trên người anh, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Không thích cảm giác này!

Vì vậy anh nói: “Em chơi cùng cô bé đi, anh qua xem Tiểu Dịch Thần!”

Tống Ân Nhã cũng biết nhìn sắc mặt người khác, biết mặc dù Mộ Nhã Triết chiều chuộng chị em bọn họ, nhưng kiên nhẫn có hạn!

Bởi vậy không kiên trì nữa, ôm Tống Ân Hi đi.

Tống Ân Hi trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết, miệng dẩu thật cao, có chút tủi thân, có chút thất vọng, nhưng không khóc nháo.

Mộ Nhã Triết đi đến chỗ Tiểu Dịch Thần, thấy dáng vẻ cô đơn ủ rũ dựa vào lan can của cậu, dáng vẻ không hăng hái lắm, biết mình đã vắng
vẻ cậu, vì vậy cảm thấy rất xấu hổ!

“Muốn chơi gì, cha chơi với con!” Mộ Nhã Triết bế cậu, dịu dàng dỗ dành cậu.

Cậu nhóc quay mặt sang một bên, rũ mi mắt, không vui vẻ là bao: “Không có gì đặc biệt muốn chơi lắm!”

“Chẳng phải con vừa bảo muốn đi tháp chọc trời sao?”

Mộ Nhã Triết nhẹ giọng nói: “Cha đi ngồi cùng con nhé.”

“Con không thích!” Tiểu Dịch Thần giận dỗi, quay ngoắt lưng lại, không muốn để ý đến anh nữa!

Mộ Nhã Triết không quan tâm cậu giận dỗi, ôm cậu vào trong lòng, đi về phía tháp chọc trời.

Lúc đầu, Tiểu Dịch Thần còn mất hứng phản kháng, giùng giằng trong ngực anh, nhưng dù giãy dụa như nào, đối với Mộ Nhã Triết mà nói, cũng chỉ như chú mèo con đùa nghịch. Trẻ con rất dễ dỗ, dễ dàng an ủi tâm trạng của cậu, cùng cậu ngồi lên tháp chọc trời.

Thắt dây đai an toàn xong, tâm tư của cậu nhóc bị tiếng động cơ khởi động hấp dẫn, nhìn xung quanh, căng thẳng mà hưng phấn.

“Ba, hai, một...”

Kèm theo tiếng đếm ngược, động cơ vận hành càng nhanh, nháy mắt đưa người lên cao ba mươi mét!

Sự lên cao đột ngột, không khí dồn nén cùng thị giác trên cao, dưới chân lơ lửng khiến Tiểu Dịch Thần không nhịn được hét lên!

Mộ Nhã Triết ngồi cạnh thì lại nhàn nhã.

So với huấn luyện đặc chủng nhảy dù từ trên cao mà nói, trò chơi này khó tránh khỏi quá con nít.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện