Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cha Không Cần Con


trước sau

Tiểu Dịch Thần lắc đầu, cậu biết là mình bị thương, nhưng cậu lại không muốn cô lo lắng, ngược lại còn an ủi cô: “Không sao, không đau chút nào cả!”

“Sao lại không đau? Để cô xem nào!” Vân Thi Thi cầm lấy tay của Tiểu Dịch Thần, cẩn thận nhìn xem, vừa nhìn thấy cô sửng sốt không thôi, quả nhiên là bị trật khớp, mà còn bị trật khớp rất nặng.

Đầu ngón tay của cô run rẩy, giọng nói nghẹn ngào khổi sở: “Chắc là rất đau!”

Cô lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, phía trên cao, Vân Thiên Hữu lơ lửng nắm chặt lấy thùng xe, nếu không phải Tiểu Dịch Thần nhanh chóng bắt lấy tay Hữu Hữu, thì có lẽ hai đứa trẻ này đã lành ít dữ nhiều!

Cao như vậy, cao đến mấy chục thước, cao cỡ tầng hai mươi của một tòa cao ốc, một khi rơi xuống, chắc chắn tan xương nát thịt.

Cô xem chút nữa mất đi hai người con trai.

Vào thời khắc nguy hiểm đó, cô lại chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, nhớ lại chuyện vừa rồi, Vân Thi Thi lại sợ hãi run lên cầm cập.

“Cảm ơn con, cảm ơn con đã cứu Hữu Hữu, cảm ơn!” Đối với đứa bé này, Vân Thi Thi vạn phần cảm kích không thôi, cô ôm lấy hai đứa nhỏ, nước mắt không ngừng tuông rơi.

Cô đau lòng rơi nước mắt, cô ôm chặt lấy Dịch Thần, cậu cũng như bị cuốn theo, yết hầu nghẹn ngào, cậu rất muốn kêu lên một từ quen thuộc mà xa lạ, lại ấm áp không thôi. Nhưng từ đó đến cổ họng là lại không phát ra được, cứ nghẹn ngào nơi cổ.

Mẹ… mẹ…

Thật kì lạ.

Trước mặt người phụ nữ này, rõ ràng là hoàn toàn xa lạ, nhưng cứ như cả hai đều có sợi dây ràng buộc của mẹ con, nên cảm thấy thân quen vô cùng.

Dù chưa từng được ở bên cạnh cô, nhưng đối mặt với cô, cậu không thể ngăn cản cảm giác gần gũi thân cận này được.

Tuy là thế, nhưng cậu không thể dễ dàng gọi mẹ được.

Nhưng cậu vẫn muốn sự ấm áp mà cô mang lại, rất tuyệt vời.

Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến.

Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu được đưa lên cán, nhẹ nhàng đẩy vào trong
khoang xe, Vân Thi Thi cũng theo sát đội ngũ y tế vào trong.

Dọc đường đi, bác sĩ làm đủ loại kiểm tra cho hai đứa bé, Vân Thi Thi ở một bên, lòng đau như cắt, cô ngồi nghe bác sĩ nói về tình trạng của cả hai.

Bác sĩ an ủi cô, bảo là kết quả kiểm tra nói lên tình trạng của cả hai không có gì nguy hiểm, chỉ cần vào viện làm thêm vài bước kiểm tra toàn diện nữa là xong.

Bác sĩ bảo cô đừng quá lo lắng, hai đứa bé rất khỏe mạnh, trừ bỏ hai tay bị trật khớp ra thì không còn gì đáng lo cả.

Vân Thi Thi lúc này mới thoáng an tâm.

Hữu Hữu hơi mệt, vì thế nhìn Vân Thi Thi nói: “Mẹ, Hữu Hữu mệt, muốn ngủ một lát.”

Vân Thi Thi cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, nhắm mắt lại ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ xong nhanh thôi”.

“Mẹ nhất định phải nói với chú bác sĩ giùm con nhe, con sợ đau lắm đó, phải nhẹ nhàng, đừng làm con đau!” Hữu Hữu nghiêm túc nhìn cô nói.

Vân Thi Thi bị cậu chọc cho bật cười, bác sĩ ngồi bên cạnh cũng bật cười nói: “Cậu nhóc này, yên tâm đi, chú sẽ nhẹ nhàng mà, cháu cứ yên tâm ngủ đi!”

“Được rồi, con tin tưởng chú đó!” Cậu nói xong, thở dài một hơi.

Các y tá xung quanh cũng mỉm cười.

“Cậu nhóc này thật đáng yêu, bộ dạng xinh đẹp, anh tuấn, làn da còn rất trắng nha!”

“Ừ, lớn lên chắc chắn là người hoàn hảo tuấn tú, sợ là về sau sẽ cướp đi không biết bao nhiêu trái tim phụ nữ đây!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện