Vân Thi Thi thu hồi ánh mắt, nhìn sang phía Dịch Thần, thấy cậu vẫn nằm
im trên giường, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, miệng còn nở
nụ cười nhàn nhạt, trông rất hạnh phúc.
Vân Thi Thi thấy thế thì
nhìn lại chính mình, Tiểu Dịch Thần mặt liền đỏ lên, thẹn thùng nhìn
sang chỗ khác, nhất thời cậu không biết để hai tay ở chỗ nào cho đúng.
Vân Thi Thi nhẹ nhàng vươn tay ra, cầm lấy tay cậu.
Bàn tay ấm áp của cô, hơi ấm từ tay cô như chảy dọc vào tim cậu.
Mặt Tiểu Dịch Thần càng đỏ hơn, tâm “thùng thùng thùng” mấy phát, tim đập lợi hại, khẩn trương không dám nhìn cô.
“Mà sao chỉ có con ở đây?” Vân Thi Thi ngờ vực hỏi: “Cha con đâu?”
Nhắc đến Mộ Nhã Triết, sắc mặt Tiểu Dịch Thần khẽ biến, có chút tối hơn.
“Cha… không cần con…” Cậu oan ức nhắm mắt lại, sau đó trả lời ngập ngừng.
“Sao thế được, chắc chắn thấy con thế này cha con sẽ rất đau lòng”
“Không đâu, cha không cần con nữa rồi, thật đấy…” Tiểu Dịch Thần khẩn trương
nắm chặt bàn tay lại, dùng sức ấn mạnh đầu ngón tay vào lòng bàn tay,
ngăn cho mình không khóc.
“Con đừng như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân Thi Thi nhẹ nhàng an ủi.
Phải dỗ dành một hồi, Tiểu Dịch Thần mới chịu kể lại mọi chuyện.
Lúc đầu cậu theo Mộ Nhã Triết đi ăn sinh nhật của cậu, đáng ra bữa tiệc đã
rất vui vẻ, nhưng không hiểu chị em nhà họ Tống từ đâu xuất hiện đến
quấy rối bữa tiệc của hai cha con.
Cuối cùng, cha vì lời nói của
cái cô Tống Ân Hi gì đó, giận cậu, còn để cậu chơi một mình trong vườn,
mọi chuyện kể đến đây, đều được làm rõ.
Đáng ra, cậu không nên khóc, nhưng khi biết mẹ cậu đang ở bên cạnh cậu, cậu lại rất uất ức!
Nói xong mọi chuyện, hốc mắt cậu đỏ lên, nhưng cậu lại cố nén cho nước mắt
không chảy xuống, cũng đủ để hiểu chuyện này làm cậu đau lòng đến mức
nào.
Vân Thi Thi lo lắng, cô không ngờ Mộ Nhã Triết lại là một
người cha vô tình như thế, dám để con mình chơi một mình trong một khu
vườn lớn như vậy.
Tiểu Dịch Thần lúc nãy có bảo trước khi đi, Mộ Nhã Triết đã dặn dò Lý Hàn Lâm trông
chừng cậu, bảo Lý Hàn Lâm chăm sóc cho cậu.
Dù thế vẫn không chấp nhận được, giao con mình cho một người ngoài chăm
sóc, cách thức qua loa này thật không đúng. Nhưng cô biết một điều,
trong lòng Mộ Nhã Triết vẫn rất quan tâm đến Dịch Thần.
Về việc
của Tiểu Dịch Thần, không nên đổ hoàn toàn trách nhiệm cho cậu, vì cậu
vốn vẫn còn một đứa bé, không khỏi hành động theo cảm tính, dẫn đến giải quyết sự việc không đúng. Người làm cha làm mẹ, phải nhẫn nại, mới cởi
bỏ được khúc mắc trong lòng của mấy đứa nhỏ.
Mà người làm mẹ như
cô, phải giải quyết khúc mắc trong lòng của Tiểu Dịch Thần, thay cha cậu giải thích, để cha con không hiểu lầm nhau mới là cách giải quyết tốt
nhất, không nên kích động mâu thuẫn của cả hai bên.
Bởi vậy cô nói: “Cha thật ra rất quan tâm cho con, con không nên suy nghĩ cha mình như thế!”
“Cha chỉ quan tâm đến Tống Ân Nhã và Tống Ân Hi thôi, cha không quan tâm
con!” Tiểu Dịch Thần nghĩ đến hốc mặt lại đỏ lên: “Hôm nay là sinh nhật
con, đáng ra phải ở lại với con chứ!”
Vân Thi Thi lại tiếp tục an ủi cậu vào cậu, để cậu không phải suy nghĩ thêm về việc hôm nay.
Xe cứu thương rất nhanh đến bệnh viện.
Hai đứa bé nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật, Vân Thi Thi khẩn
trương theo phía sau, đến khi bác sĩ kêu cô đứng ngoài cửa chờ, cô mới
mệt mỏi ngồi xuống hàng ghế ngoài cửa, lo lắng không thôi.
Thời gian trôi qua thật chậm, cô đợi từng phút từng giây, mà cứ như đợi cả thế kỷ, thật dày vò…