Bệnh viện, tại phòng bác sĩ.
Tống Ân Nhã vẻ mặt lo âu ngồi trên
ghế, đối diện với bác sĩ, bác sĩ nhìn cô, rồi nhìn thoáng qua người đàn
ông lạnh lùng cao lãnh đứng phía sau, chậm rãi nói: “Đầu đứa bé bị va
đập mạnh, não bị chấn động nhẹ, miệng vết thương đã được khâu lại rồi,
mấy ngày nay tránh để bé tiếp xúc với nước, phải tránh ăn cay…”
“Khâu á?” Tống Ân Nhã kinh ngạc la lên cắt ngang lời bác sĩ.
“Khâu, có vấn đề gì sao, miệng vết thương của đứa nhỏ quá sâu, có lẽ do ngã từ đầu cầu thang xuống, nếu không khâu thì để vết thương lở ra à?” Bác sĩ
đẩy kính mắt lên, cung kính nói.
Nếu là bệnh nhân khác, dám cắt ngang lời bác sĩ như thế thì sớm đã bị đuổi rồi.
Nhưng người phụ nữ này thì khác, thân phận của cô ta không nhỏ, vì thế bác sĩ mới mặc kệ, mới nhẫn nhịn, nói chuyện rất khách khí, rất cẩn thận.
Tống Văn Nhã vẻ mặt sợ hãi: “Miệng vết thương sâu đến mức đó sao? Não bị chấn động à, có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nhẫn nại giải thích: “Là chấn động rất nhỏ thôi, không quá nghiêm
trọng, không cần phải chữa trị, chỉ cần nghỉ ngơi đúng cách thì sẽ khôi
phục lại như bình thường!”
“Đầu có ảnh hưởng gì không? Liệu có để lại di chứng không...?”
“Không” Bác sĩ thầm khinh thường, đâu nghiêm trọng đến mức người phụ nữ này phải làm ầm chuyện này lên đâu chứ.
Tống Ân Nhã lại hỏi nhiều vấn đề khác, đơn giản là hỏi vấn đề sau ót của Tống Ân Hi liệu có để lại sẹo sau này không.
Bác sĩ trả lời, sẹo thì có, vết sẹo do khâu sẽ vẫn còn nhưng cũng may, vết
thương không quá nghiêm trọng, mà phụ nữ thường nhiều tóc, có thể che đi được.
Tâm tư Mộ Nhã Triết lại không để trên người của Tống Ân Hi.
Thực tế, anh rất hiểu tính tình của Tiểu Dịch Thần, Tống Ân Hi luôn miệng
nói Tiểu Dịch Thần đẩy cô ta từ trên cầu thang xuống, thậm chí còn rất
độc mồm độc miệng.
Thật sự mà nói, lúc đó anh không có mặt ở đó, bởi
thế với sự tình xảy ra lần này anh không thể tin hoàn toàn vào lời nói
của một bên được.
Nhưng trong lòng anh có thể chắc chắn một điều rằng, Tiểu Dịch Thần không thể làm ra được chuyện ác độc như thế.
Tính cách của Tiểu Dịch Thần so
với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì chín
chắn hơn rất nhiều, bởi thế Dịch Thần rất ít chơi với những đứa bé đồng
trang lứa, vì nó cảm thấy chúng quá ngây thơ.
Bởi vậy, Tiểu Dịch Thần không thể chủ động đi tìm một đứa trẻ để chơi, càng không thể làm ra hành động ác độc như thế.
Nhưng tình huống lúc đó quá loạn, anh căn bản không thể biết chuyện gì đã xảy ra, mà Tống Ân Hi cứ khóc nháo một bên, làm anh cảm thấy rất đau đầu.
Lúc đó sự việc khẩn cấp, anh chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể mau chóng đem đứa bé này đi bệnh viện thôi.
Sau đó, khi bình tĩnh phân tích lại mọi chuyện, anh nghĩ có lẽ Tống Ân Hi
và Tiểu Dịch Thần đã xảy ra tranh chấp gì đó, tạm thời không biết mâu
thuẫn đó là do ai, nhưng Tống Ân Hi đã cắn Tiểu Dịch Thần, vì bị đau,
dưới tình thế cấp bách nên Dịch Thầm mới đẩy con bé ra.
Nhưng
Tiểu Dịch Thần là một đứa bé rất biết chừng mực, anh vẫn luôn dặn con
mình, không được dùng võ lực để ức hiếp những đứa bé khác.
Vì thế Dịch Thần luôn biết kiềm chế bản thân, rất giỏi trong việc kiềm chế.
Có thể khi Tống Từ Hi bị đẩy, không để ý dưới chân là bậc thang, nên mới bất cẩn té từ cầu thang xuống.
Mọi chuyện đại khái là như vậy.
Anh tạm sắp xếp mọi chuyện như thế này.
Là một người cha, anh đương nhiên sẽ chọn việc tin tưởng con trai của
mình, huống hồ, đối với Tống Từ Hi, anh cũng rất thương nó. Nhưng lần
này là ngoại lệ, Tiểu Dịch Thần mới là con anh, anh con bị như thế, anh
không đau thì ai đau?
Anh làm sao quên được hôm nay là sinh nhật
của con trai mình, anh làm sao quên được phải cho con mình một buổi sinh nhật hạnh phúc chứ.