Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, từ đầu đến cuối, dáng vẻ của anh đều có chút mất tập trung.
Tình cảnh trong lúc nhất thời, khó tránh khỏi có chút lúng túng!
Tống Ân Nhã cảm thấy vô cùng lúng túng, nhớ tới lúc nãy cô ta nói những lời
không nên nói với Mộ Nhã Triết, trong lúc nhất thời, không biết nên làm
sao để giảng hòa.
Giang Khởi Mộng lúng túng nở nụ cười, trong lòng cực kì không thích.
Ngày hôm nay vốn là ngày Quốc tế thiếu nhi, bà ta liền để Tống Ân Nhã dẫn
Tống Ân Hi đến công viên trò chơi chơi một ngày, cũng coi như cho đứa
nhỏ chơi một ngày Quốc tế thiếu nhi thật vui vẻ, nhưng người đang nguyên vẹn đi ra ngoài, giờ lại bị thương nằm trong bệnh viện.
Ngọn
nguồn câu chuyện, bà ta cũng chỉ đại khái nghe Tống Ân Nhã nói sơ qua,
nói trong điện thoại nên không được rõ ràng, nhưng Tống Ân Nhã lại đẩy
hết trách nhiệm lên người Tiểu Dịch Thần.
Sự thật là vậy sao? Đó cũng là trách nhiệm của Tống Ân Nhã.
Tống Ân Hi là do cô ta dẫn ra ngoài, ở bên ngoài, cô ta xem như là người
giám hộ, là người lớn, đứa trẻ bị thương, lẽ nào cô ta không có trách
nhiệm sao?
Lúc đó Mộ Nhã Triết nói muốn đi đến quầy bán đồ ngọt,
lẽ ra cô ta nên ở lại chăm sóc hai đứa bé, nhưng xuất phát từ tâm tư
muốn cùng Mộ Nhã Triết có chút không gian riêng tư, nên đi theo, để lại
hai đứa nhỏ năm, sáu tuổi.
Xảy ra chuyện, lại đơn giản muốn đẩy lên người Mộ Dịch Thần.
Có thể là được nuông chiều từ nhỏ, hay đó chính là bệnh chung của đại tiểu thư, luôn cảm thấy mình không sai, lòng không có chút trách nhiệm.
Tuy nhiên lại không chịu suy nghĩ, nếu cô ta ở lại chăm nom, sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?
Lúc nói chuyện này với Giang Khởi Mộng, cô ta chỉ nói là Mộ Dịch Thần đẩy,
hoàn toàn không có nói chuyện Tống Ân Hi cắn Mộ Dịch Thần.
Cắt
câu lấy nghĩa nói sự tình lại một lần, tự nhiên Giang Khởi Mộng cho
rằng, từ đầu tới đuôi đều do Mộ Dịch Thần nghịch ngợm gây sự, đẩy Tống
Ân Hi.
Bởi vậy, khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Nhã Triết mất tập trung đến ngồi ở chỗ này, trong lòng Giang Khởi Mộng hơi bất mãn!
Con bà ta bị thương, da đầu sau gáy bị thương một lỗ rất sâu, may lại ba
mũi, tóc cũng vì thế mà mất
đi một mãng, không biết sau này có thể mọc
ra hay không?
Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều chưa chịu khổ như vậy đâu.
Theo đạo lý mà nói, làm cha của Mộ Dịch Thần, Mộ Nhã Triết cũng nên có trách nhiệm, phàm là người trong lòng có chút trách nhiệm, không nên có vẻ
mặt lạnh như băng thế này!
Nhưng dù có không thích cỡ nào, bà ta giận dữ lại không dám nói gì.
Tuy nhà họ Tống ở thủ đô là danh môn vọng tộc, dựa vào địa vị của ông cụ
Tống, quyền cao chức trọng, tuy nhiên xa xa không theo kịp gia nghiệp to lớn của nhà họ Mộ, có thể một tay che trời!
Vì vậy đối với nhà họ Mộ gia, dù như thế nào nhà họ Tống vẫn phải cho vài phần mặt mũi.
Nhưng dù như thế, Giang Khởi Mộng vẫn rất không thoải mái, thế là, bà ta
trừng Tống Ân Hi một cái nói: "Chú Mộ mệt mỏi, còn không bước xuống khỏi người chú Mộ! Con, đứa nhỏ này, tại sao lại thích dính lấy người ta vậy hả?"
Tống Ân Hi khẽ hừ một cái, nói: "Con không muốn, con thích chú Mộ!"
"Có phải con còn ăn khổ chưa đủ!?" Giang Khởi Mộng có chút cuống lên, nổi giận nói: "Thực sự là không nghe lời!"
"Huhu... Mẹ mắng con..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ân Hi vừa nhíu, trong nháy mắt oan ức chảy nước mắt.
"Mẹ, Ân Hi thích anh Mộ, mẹ kệ con bé đi!" Tống Ân Nhã ở một bên nói.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên thả Tống Ân Hi xuống, đứng lên, trong lòng anh
chung quy vẫn không yên lòng về Mộ Dịch Thần, trời hôm nay không còn
sớm, chẳng bao lâu nữa, công viên Cốc Đồng Thoại sắp đóng cửa rồi!
Mặc dù là trừng phạt, cũng nên chấm dứt ở đây thôi!
PS: không hiểu sao tác giả cứ viết Tống Ân Hi gọi chú, nhưng chắc do tuổi bằng Tiểu Dịch Thần nên để vậy.