Mặc dù là trừng phạt, cũng nên chấm dứt ở đây thôi!
Tuy Mộ Dịch Thần không có gọi điện thoại tới thành khẩn nhận sai, nhưng anh cũng không có kiên trì.
Thấy anh phải đi, Tống Ân Nhã lập tức nghênh đón hỏi: "Anh Mộ, đi đâu vậy?"
"Đi đón con trai!" Mộ Nhã Triết trả lời ngắn gọn.
Giang Khởi Mộng ôm lấy Tống Ân Hi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhã Triết, có
một câu, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu. Con trai, cũng không thể nuông
chiều, người có trách nhiệm, nhất định phải bồi dưỡng từ nhỏ! Giống như
Vân Tích nhà dì, khi còn bé cũng nghịch ngợm gây sự, gây chuyện thị phi khắp nơi. Nhưng từ nhỏ dì đã nói với nó, đàn ông, nhất định phải biết
chịu trách nhiệm. Phạm lỗi, nên tự mình gánh chịu! Chuyện này, đương
nhiên nhà họ Tống sẽ không truy cứu. Chỉ hi vọng, có thể đưa Mộ Dịch
Thần đến nói lời xin lỗi cùng Ân Hi nhà tôi..."
Bóng lưng Mộ Nhã Triết dừng lại, trong nháy mắt, trên người tỏa ra nhuệ khí ác liệt.
Anh chậm rãi xoay người lại, trên mặt, càng lạnh hơn mấy phần.
"Dạy dỗ con trai như thế nào, đây là việc nhà của tôi, còn chưa tới phiên nhà họ Tống đến nhúng tay vào!?"
Sắc mặt Giang Khởi Mộng có chút khó coi.
Tống Vân Tích nghe không vô, không vui nói: "Chú Mộ, chú có ý gì? Xảy ra
chuyện này, nhà họ Tống đã cho nhà họ Mộ đủ mặt mũi, hiện tại chỉ muốn
một câu xin lỗi của Mộ Dịch Thần..."
"Có thể." Mộ Nhã Triết lành lạnh ngắt lời hắn.
Tống Vân Tích sửng sốt.
Trên mặt Giang Khởi Mộng lập tức toát ra ý cười vui mừng.
"Như vậy đi, chuyện Ân Hi cắn Tiểu Dịch Thần, Tiểu Dịch Thần cũng có thể yêu cầu Ân Hi xin lỗi thằng nhóc?"
Ý cười của Giang Khởi Mộng, trong nháy mắt cương cứng ở khóe miệng.
"Có ý gì?"
"Có ý gì, cô nên hỏi con gái của cô thì hơn." Mộ Nhã Triết nói xong, liền rời khỏi phòng bệnh.Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tống Ân Nhã đi tới trước mặt Tống Ân Hi, lạnh lùng chất vấn: "Ngày hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?"
Tống Ân Hi ngẩng đầu lên, nước mắt mông lung nhìn cô ta. Ở nhà, cô nhóc sợ
nhất chính là Tống Ân Nhã, cô cũng biết mình phạm
lỗi, quan trọng là,
còn chọc chú Mộ không vui!
Oan ức, đồng thời cũng có chút hối hận!
Tống Ân Nhã không thể kìm nén, quát to: "Em nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mộ Dịch Thần muốn đẩy em hả?"
Tống Ân Hi bị cô ta quát, há miệng muốn khóc.
Tống Vân Tích cực kỳ đau lòng, lập tức tiến lên phía trước nói: "Con bé còn nhỏ, em đừng hung dữ với con bé!"
"Anh, anh quá nuông chiều con bé! Anh nhìn con bé đi, đã tùy hứng đến dạng gì rồi?!" Tống Ân Nhã lườm anh ta một cái, sau đó cúi đầu uy hiếp em gái
mình: "Nếu như em không ngoan, chú Mộ sẽ không thích em nữa!"
"Huhu! Đều là do Mộ Dịch Thần, không cho em xem đồng hồ đeo tay, còn cướp chú
Mộ với em! Huhu... Cậu ta còn nói em xấu xí, lúc đó em tức giận cắn cậu
ta một cái, liền... Huhu..."
Cô nhóc khóc sướt mướt, đem đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện nói ra.
Hóa ra, lúc Mộ Dịch Thần đẩy cô nhóc, thật không có dùng sức, chỉ là cô
nhóc cố ý muốn làm bộ bị đẩy ngã, đến lúc đó có thể đến trước mặt chú Mộ cáo trạng.
Lại không nghĩ rằng, nơi cô nhóc ngã xuống là bậc thang, đập vào sau gáy, mới gây thành họa này.
Lần này, Giang Khởi Mộng thật sự tức giận đến mức không phân biệt được đúng sai phải trái, cầm lấy tay nhỏ của cô nhóc đánh liên tục vào lòng bàn
tay: "Tại sao con không nói sớm với mẹ!?"
"Con sợ mẹ mắng con! Huhuhu..."
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Tống Ân Nhã theo tiếng reo nhìn lại, lúc này Mộ Nhã Triết đang ngồi trên ghế salon, bấm điện thoại di động