Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Khiến Mẹ Tức Giận, Phê Bình Xấu


trước sau

Vân Thi Thi cười lạnh: “Anh bảo tôi không có tư cách can dự, vậy tôi hỏi anh, trong lòng anh, tôi là cái gì? Tôi có thể có tư cách gì? Dù tôi ngay cả tư cách để hỏi anh cũng không có, ở trong mắt anh, rốt cuộc tôi là cái gì? Là gọi đến thì đến, bảo đi thì đi hả! Tâm tình tốt thì trêu đùa tôi, tâm tình không tốt thì có thể tùy ý miệt thị phụ nữ, đúng không?!”

Mộ Nhã Triết lạnh giọng nói: “Câm miệng!”

Ánh mắt của anh dao đâm vào người cô, cảm thấy những câu nói của cô quá tự cho là đúng, phiến diện.

Anh nghĩ gì về cô, cô cần phải phỏng đoán như thế sao?!

Vân Thi Thi bị anh mắng một câu, trái tim càng nguội lạnh hơn.

“Tôi vốn cho là, thái độ của anh với ai cũng lạnh lùng nhưng...”

Nói được một nửa, chợt nhớ lại vẻ mặt cưng chiều dung túng ban nãy của người đàn ông với Tống Dạ Nhã, một góc trong tim hoàn toàn sụp đổ.

Cô đột nhiên cảm thấy nhục nhã, đối với người đàn ông này, cô nên chết tâm từ sớm mới đúng.

Tốt thôi, tâm đã chết, nên kết thúc thôi!

“Xin lỗi, là tôi tự mình đa tình!”

Cửa thang máy mở ra.

Cô xoay người bước vào không quay đầu lại.

Trở lại phòng bệnh, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hữu Hữu thấy sắc mặt cô khó coi, không khỏi nghi hoặc: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao đi lâu như thế?”

Vân Thi Thi vẫn dọn dẹp đồ, quay lưng về phía cậu, không muốn cậu nhìn thấy mặt mình.

Trong ngực rất khó chịu, như bị thứ gì đâm vào.

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau, hồn nhiên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đồ của Hữu Hữu không nhiều lắm, một cái balo nhỏ, ít vật phẩm tùy thân, thu dọn rất nhanh.

Vân Thi Thi đi tới bên giường Hữu Hữu nói: “Hữu Hữu, mẹ đưa con về nhà nhé!”

Hữu Hữu gật đầu, Tiểu Dịch Thần nghe xong lại khẩn trương ngồi dậy, nhìn vẻ mặt khác thường của Vân Thi Thi, bất an hỏi: “Cô...cô phải đi sao?”

Trong lòng, hơi không nỡ!

Vào bệnh viện cậu vốn nên gọi điện cho cha. Nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không muốn gọi.

Trong đó có yếu tố bực bội, nhưng nhiều hơn, là muốn có thời
gian bên cạnh cô!

Thấy cô sắp đi, cậu luống cuống tay chân: “...Vậy còn cháu?”

Vừa dứt lời, Mộ Nhã Triết liền đi vào phòng bệnh, vừa bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy hai cậu nhóc vết thương khác nhau nằm trên giường, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày lại.

“...”

Tiểu Dịch Thần trông thấy Mộ Nhã Triết cũng kinh ngạc, còn tưởng là Vân Thi Thi báo anh tới, muốn gọi một tiếng “cha”, nhưng chữ vừa đến bên mép, lại giận dỗi nuốt xuống.

Không muốn để ý đến cha!

Đến bây giờ vẫn cảm thấy không thể tha thứ.

Vốn đây là một sinh nhật hạnh phúc, nhưng giờ thành ra thế này, trong lòng cậu vẫn bực tức, vì vậy không muốn nói chuyện với cha.

“Xảy ra chuyện gì?” Mộ Nhã Triết hỏi một câu.

Người trong phòng bệnh không ai đáp lại.

Tiểu Dịch Thần cũng không quan tâm anh.

Vân Thiên Hữu nhìn sắc mặt của Vân Thi Thi, lại nhìn về phía anh, cậu vốn là người tinh tế, hiểu ra chắc chắn là người đàn ông này khiến mẹ tức giận, vì vậy cũng không để ý đến anh.

Trong lòng có sự phê bình lớn với Mộ Nhã Triết.

Xấu xa, khiến mẹ tức giận là xấu xa nhất, không thể tha thứ!

Vân Thi Thi quyết định mang Hữu Hữu đi, vết thương của Hữu Hữu không nặng, Tiểu Dịch Thần làm anh trai nên bảo vệ cậu hết sức, do đó vết thương rất nhẹ.

Còn vết thương của Tiểu Dịch Thần vẫn cần ở lại quan sát thêm, tuy bây giờ phải đi những trong lòng không nỡ rời xa cậu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện