Tuy cậu chưa từng gọi cô một tiếng mẹ, nhưng tình cảm gần gũi này, một từ “mẹ” cũng không đủ thay thế!
Đi tới trước giường cậu, Vân Thi Thi dịu dàng nói: “Dịch Thần, mẹ....à dì phải đi! Con phải thật khỏe mạnh, nhé?”
Lồng ngực Tiểu Dịch Thần chua xót, cậu há miệng nhỏ, muốn giữ cô lại, nhưng bây giờ lại không nói nên lời.
Cảm giác bản thân không đủ dũng cảm.
Tiểu Dịch Thần cô đơn cúi đầu, trong mắt có không muốn và khổ sở, thậm chí
là không muốn rời xa. Nhưng cậu nhóc sợ Vân Thi Thi khó xử, cố giấu kín.
Vân Thi Thi nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, đau lòng
đến cực điểm, muốn đưa tay ra xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhưng e
ngại Mộ Nhã Triết ở đây, nghĩ tới lời vừa rồi của anh, tim lạnh như
băng!
Vì vậy thu tay về, ôm lấy Hữu Hữu, Vân Thi Thi rời đi.
Khi đi lướt qua Mộ Nhã Triết, Vân Thiên Hữu nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt là sự lạnh lùng khiếp người.
Mộ Nhã Triết không quay đầu giữ lại, đi tới bên giường bệnh, thấy Tiểu
Dịch Thần vốn đang thất thần chợt mở to mắt nhìn theo bóng Vân Thi Thi
rời đi.
Mắt thấy hai mẹ con sắp biến mất ở cửa phòng bệnh, cậu
kìm lòng không đặng xoay người xuống giường, không để ý đến vết thương,
lảo đảo đi tới cửa, bước chân dừng lại.
Đứng chôn chân ở cửa,
nhìn Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đi vào thang máy, cửa thang máy mở ra, giống như trời đất sụp đổ, Vân Thi Thi thì thầm gọi một câu: “Mẹ...”
Vô cùng đau lòng, ngẩn ngơ rơi nước mắt.
Cảm thấy sự rời đi của cô, như lấy mất một góc trong tim, không thể nào lấp đầy nổi!
Mộ Nhã Triết đi tới cửa ôm lấy cậu, nhìn cánh tay được quấn kín vải của cậu, trầm giọng hỏi: “Tại sao tay lại như thế này?”
Anh không biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng con
trai chơi trò chơi ở công viên, máy móc của trò chơi xảy ra trục trặc.
Nhưng Tiểu
Dịch Thần lại nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý đến anh.
Đối với cậu, trong lòng anh thấy hổ thẹn.
Đáng lẽ không nên để cậu một mình chơi trong công viên mới đúng!
Nhưng khi đó tình hình khẩn cấp. Lúc ấy anh hơi bận tâm đến vết thương của
Tống Ân Hi, anh không có tâm tư truy hỏi rốt cuộc là lỗi của đứa bé nào, những thứ đò là việc nhỏ, anh chỉ nóng lòng muốn đưa đứa trẻ đến bệnh
viện, chẳng phải đây là trách nhiệm nên làm sao?
Nhưng cậu lại bướng bỉnh không muốn đi.
Anh cố gắng muốn đưa Tiểu Dịch Thần đi cùng, nhưng cậu lại từ chối anh, còn cáu bẳn.
Anh liền để cậu lại đó, để cậu chơi cho sàng khoái.
Lúc nhỏ mỗi khi anh cứng đầu, cha cũng sẽ dùng phương thức nghiêm phạt như
vậy, có thể khi đó anh cho rằng không có gì không ổn, nhưng tổn thương
tới con mình, là cái sai lớn nhất.
Bây giờ, anh rất hối hận.
Vì cảm thấy hổ thẹn với con nên anh nhún nhường hiếm thấy: “Là cha không
tốt, là cha sai rồi, không nên để con lại đó, con hãy tha thứ cho cha
nhé?”
“Không muốn.”
Tiểu Dịch Thần mất tự nhiên trả lời một câu, rồi không để ý tới anh nữa.
Trong đầu tràn ngập vẻ mặt đau lòng của Vân Thi Thi khi rời đi, rõ ràng vừa xa nhau chưa được bao lâu mà đã bắt đầu nhớ nhung.
Nhớ vẻ dịu dàng của cô khi cô đút Tiramisu cho ăn, nhớ cái ôm ấm áp của cô.
Nước mắt, bỗng rơi xuống ào ào như vỡ đê.
Cậu rất ít khi khóc, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy rất đau khổ.