Trên xe về nhà họ Mộ, Tiểu Dịch Thần vẫn chẳng thèm hé răng, đối với tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay, không nói một chữ.
Mộ Nhã Triết nhiều lần muốn ôn cậu, cậu đều im lặng né tránh.
Mộ Nhã Triết dỗ đã dỗ, hỏi đã hỏi, nhưng cậu nhóc không thèm cho anh mặt mũi, mềm cứng đều không ăn.
Thật sự khiến anh phải bó tay.
Cậu đã không trả lời, vậy anh sẽ tự mình điều tra.
Trên thực tế, chuyện xảy ra hôm nay, Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần đều
nhất trí giữ bí mật, Vân Thiên Hữu luôn dặn cậu không được nói chuyện
này cho bất kì ai, ngay cả Mộ Nhã Triết cũng không thể.
Tiểu Dịch Thần nghe lời cậu, cho nên bảo vệ chuyện này rất kín kẽ.
Dù Mộ Nhã Triết muốn tra rõ sự việc, nhưng anh không thể ngờ được, Thung lũng cổ tích là tài sản của ai.
Dẫu anh muốn nhúng tay, nhưng Vân Thiên Hữu sẽ cho anh cơ hội nhúng tay sao?
Nhưng những chuyện này đều nói sau.
Khi Mộ Nhã Triết đưa Tiểu Dịch Thần về nhà, đội ngũ bác sĩ tư đã xếp hàng ở cửa.
Cửa xa mở ra, Mộ Nhã Triết mới được ôm Tiểu Dịch Thần xuống xe, các bác sĩ lập tức cung kính tiếp đón.
Mộ Uyển Nhu và Mộ Thịnh đều đã ở nhà họ Mộ, thấy Tiểu Dịch Thần bị thương, Mộ Thịnh sợ hãi vội hỏi han ân cần, nhưng Tiểu Dịch Thần uể oải không
muốn nói nhiều, chỉ bảo một câu “Cháu mệt”, rồi được đưa về phòng châm
cứu bó bột, đi ngủ.
Mộ Uyển Nhu cũng muốn hỏi thăm, nhưng Mộ Nhã
Triết ở lì trong thư phòng không ra ngoài, vùi mình trong công việc, cô
ta cũng hết cách.
Nghe người hầu nói, Mộ Nhã Triết đưa Tiểu Dịch Thần đi chơi công viên, trong ngực hít thở không thôn.
Đêm khuya, Mộ Uyển Nhu cố ý đi tới vườn hoa, nhận điện thoại.
Vừa nhận, một giọng nói đàn ông suy sụp ủ rũ truyền tới: “Cô Mộ, rất xin lỗi, nhiệm vụ thất bại.”
“Cài gì?” Câu nói đầu tiên đã báo tin như vậy, Mộ Uyển Nhu bực bội cắn chặt răng,
cố áp chế cơn giận: “Người đâu?”
“...” Đầu bên kia im lặng.
Mộ Uyển Nhu cáu kỉnh nói: “Chết tiệt, mấy người là phế vật sao? Một đứa trẻ sáu tuổi cũng không giải quyết được?”
“Khiến cô thất vọng rồi!”
“Tại sao lại là anh gọi cho tôi, hắn ta đâu?”
Mộ Uyển Nhu lạnh lùng hỏi.
Đầu dây bên kia yên ắng hồi lâu, rồi bỗng nói: “Bị bắt rồi.”
“Gì cơ!?” Mộ Uyển Nhu kinh hãi kêu lên, sự khủng hoảng nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể!
Ngoại người đàn ông thủ đô, trong một kho hàng hẻo lánh.
Lý Hàn Lâm mở khóa, Vân Thiên Hữu theo sát ông vào cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét khàn khàn.
“A -----------“
Trong kho hàng, một người đàn ông hai tay bắt chéo sau lưng bị xích vào một
cây cột hình trụ, quần áo rách rưới, trên nhiều có nhiều vết roi quật,
vì đau đớn mà cả người run rẩy.
Trên người hắn ta là những vết thương chồng chất, trên mặt cũng đầy vết máu.
Không thể nhìn rõ ngũ quan trên gương mặt, chỉ lờ mờ nhìn thấy rõ một đôi mắt vì tuyệt vọng mà mở thật to! Một người đàn ông mặc tây trang trên tay
cầm roi da vẫn không ngừng quất vào hắn ta, hơi thở của hắn ngày càng
mong manh, ngay cả tiếng rên cũng không thể nói được hoàn chỉnh.
Xung quanh là một loạt người đàn ông mặc tây trang đen đứng xếp hàng bên
cạnh, nét mặt của ai cũng rất nghiêm túc, mà dưới chân bọn họ, là vết
máu loang lổ.