Giống như là cố tình so độ kiên nhẫn với cô vậy, chuộng điện thoại liên tục réo, cô cứ ấn hủy thì anh lại tiếp tục gọi, lặp lại mấy lần liền như vậy làm Vân Thi Thi phát bực, ấn nhận cuộc gọi, tức giận nói: "Anh đến tột cùng là muốn thế nào?"
"Ra ngoài đi." Bị hủy hơn hai mươi cuộc gọi, giọng nói của anh trong điện thoại cũng không kém phần tức giận.
Vân Thi Thi nghe thấy chả ra sao cả, thần sắc không vui nói: "Đã quá nửa đêm rồi, anh còn dở điên dở khùng gì nữa?"
"Anh ở trước cửa nhà em."
Vân Thi Thi kinh ngạc, đi tới trước cửa sổ, nhìn ra thì thấy một chiếc Aston Martin đang đậu ở ngoài, thân hình cao lớn của Mộ Nhã Triết đang dựa vào đầu xe, tay thì cầm điện thoại di động, miệng ngậm một điếu thuốc.
Đốm sáng từ đầu thuốc cháy sáng như một viên cầu lửa lấp ló trong đêm trông thật bắt mắt.
Nhìn từ xa, thấy được anh đang hơi cúi đầu bộ dáng ẩn chứa sự cô đơn.
Không hiểu sao người đàn ông này ngày hôm nay lại không còn dáng vẻ hăng hái nữa, mà thay vào đó là bộ dạng tinh thần sa sút trông thấy, vô hình khiến cô có cảm giác hơi sót sa.
Vân Thi Thi cúp máy, bước chân một lần nữa hướng về phía giường, lần này điện thoại không còn reo nữa, nhưng trong lòng cô thì lại thầm hỏi.
Lẽ nào, anh ta đi rồi sao?
Vân Thi Thi cảm thấy hơi hoang mang, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ, vén lên một góc rèm, nhìn qua thì thấy anh vẫn giữ nguyên bộ dạng ủ rũ như vậy, yên lặng hút hết một điếu thuốc, rồi lại mồi lửa châm điếu thứ hai.
Tối nay, không hiểu sao anh lại cảm thấy phiền muộn trong lòng, hút hết một điếu rồi lại một điếu, không ngừng.
Rít một hơi thuốc lá thật dài, Mộ Nhã Triết ngẩng đầu ngóng trông về phương hướng của cô.
Vân Thi Thi giật mình buông rèm xuống, tim đập loạn nhịp.
Do dự một lát, cuối cùng đành mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, gió đêm thổi qua từng đợt khí lạnh.
Cô hơi rụt người đứng ở cạnh cửa, túm lại vạt áo nhìn người đàn ông đang đứng tựa vào đầu xe kia, hai mắt giao nhau, không nói một lời.
Giống như đã qua cả một thế kỷ, Vân Thi Thi mới nói.
"Tại sao anh lại tới đây?"
Ánh mắt của Mộ Nhã Triết thâm sâu như biển lớn nhìn cô chằm chằm, nhưng vẫn không mở lời.
"Không nói gì sao, vậy em đi vào." Vân Thi Thi hờn dỗi nói một câu, xoay người, đẩy cửa vào nhà.
"Đứng lại." Thanh âm của đàn ông vang lên ở sau lưng.
Vân Thi Thi hơi dừng bước nhưng cũng không xoay người lại.
Mộ Nhã Triết đứng thẳng người, dập tắt điếu thuốc, giọng nói hơi khàn khàn: "Lại đây, để anh ôm em một cái."
Vân Thi Thi chợt khựng người lại, kinh ngạc xoay người, nhưng không bước lại gần.
Đây là ý gì?
Không một lý do đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà cô, bộ dạng ủ rũ khổ sở như vậy chỉ vì muốn ôm cô một cái thôi?
"Anh..."
"Lại đây, cho anh ôm em." Mộ Nhã Triết lặp lại, giọng nói dịu dàng: "Năm phút thôi cũng được."
Vân Thi Thi do dự một lúc rồi mới bước tới.
Vừa bước tới đối diện của Mộ Nhã Triết, anh đã vòng tay kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
Lực tay không ngừng siết chặt, cảm giác như hận không thể đem cô nhập vào thân thể, khiến cô cảm thấy bị ngột thở.
Vân Thi Thi hơi khó chịu, cọ quậy người.
Thanh âm của anh vang lên ở trên đỉnh đầu: "Đừng nhúc nhích."
"Mộ Nhã Triết..."
Vân Thi Thi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh đang tiến tới gần.