Chẳng biết tại sao, đêm nay anh không thể khống chế được tâm trạng, giống như dã thú bị thương.
Chắc có lẽ là vì hôm nay là ngày giỗ của Giang Ý San, sau khi từ rời khỏi nghĩa trang, tâm tình của anh liền có chút phiền muộn.
Lúc buổi tối, lái xe lên núi phát tiết cảm xúc, như sau khi xuống núi, quỷ thần xui khiến lại lái xe đến nơi này.
Lúc tỉnh ngộ, xe đã dừng lại trước nhà của cô, tắt máy.
Anh mới đột nhiên ý thức được, có lẽ người phụ nữ này đã giữa bất tri bất giác xâm chiếm trong mỗi một chỗ ngóc ngách suy nghĩ của anh.
Muốn gặp cô, nhưng lại luôn tỏ vẻ ngạo mạn, nhất quyết không để chính mình cúi đầu trước một người phụ nữ!
Mấy ngày này, anh đều buộc mình vùi đầu vào núi công việc chồng chất trong công ty, không nghĩ tới cô, không có bất kỳ tạp niệm.
Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên gương mặt cô.
Tránh cũng không thể tránh.
Anh một mực chờ cô tới tìm anh, cúi đầu trước anh, nhưng người phụ nữ này lại giống như bỗng dưng mai danh ẩn tích từ trong thế giới của anh, không thấy bất cứ tin tức gì!
Khi anh không tự chủ được lái xe đến nơi này, lúc này anh mới tỉnh táo nhận biết, anh đã thua.
Vẫn không có nhẫn nại, muốn gặp cô.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh tối đi.
Còn không đợi cô có phản ứng, bá đạo hôn cô!
Trong lòng Vân Thi Thi kinh ngạc một chút, anh hôn có chút quyết tâm, dùng sức hôn sâu, gần như muốn nuốt toàn bộ hơi thở của cô!
Môi mỏng lạnh băng dán chặt bờ môi của cô, nặng nề nghiền ép, anh hôn đến dùng sức, lập tức làm đau cô, nhờ vào đó, bất thình lình cạy mở bờ môi cô, càng tiến sâu bên trong, cạy mở răng môi thơm ngọt.
"Ưm..."
Vân Thi Thi giãy giụa một phen, dùng sức khước từ, nhưng sức lực của người đàn ông với cô mà nói, căn bản là không có cách chống cự.
"Ưm..."
Sau hồi hôn sâu.
Gần như sắp để cô hít thở không thông.
Ngay lúc cô cho là mình sẽ ngất đi, Mộ Nhã Triết
ngẩng đầu lên, nắm cằm của cô, thưởng thức cánh môi cô bởi vì chà đạp mà sung huyết, ngón tay thon dài vuốt mái tóc cô, ánh mắt lại giật mình.
"Bông tai đâu rồi?”
Vân Thi Thi thở dồn dập ngước mắt lên, thấy ánh mắt anh âm trầm không vui, lạnh lùng thốt: "Tháo rồi!"
"Vì sao tháo?" Mộ Nhã Triết có chút tức giận.
"Bời vì không thích, liền tháo, không được sao?" Vân Thi Thi cảm thấy anh có chút không hiểu ra sao, quay người muốn đi.
Mộ Nhã Triết nắm chặt cánh tay của cô, kéo về sau một cái.
Cơ thể Vân Thi Thi không ổn định, đâm vào cửa xe.
Mộ Nhã Triết theo sát bên kia, thân hình cao lớn lập tức che kín lên, gắt gao khống chế cô.
Vân Thi Thi có chút luống cuống ngẩng đầu, đã thấy anh cúi đầu trùng cô, tức giận trong mắt, gần như muốn đâm cô bị thương.
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
"Còn đang tức giận sao?" Mộ Nhã Triết bất thình lình đặt câu hỏi.
Ánh mắt Vân Thi Thi thất thần một chút, xoay mặt đi không nhìn anh."Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!"
"Tống Ân Nhã." Mộ Nhã Triết bỗng nhiên mở miệng: "Tên của cô ấy là Tống Ân Nhã, là cháu gái họ của anh. Cho nên, giữa bọn anh cũng không có cái gì, nếu như em tức giận về chuyện này, như hiện tại anh nói cho em biết, không cần thiết!"
Anh gần như buông xuống kiêu ngạo và tôn nghiêm, cúi đầu giải thích với cô, nếu cô bởi vì chuyện này mà tức giận, như vậy anh sẽ nói rõ ràng cho cô biết, Tống Ân Nhã là cháu gái họ của anh!