"Em nên cám ơn anh đi!" Hai cánh tay Tần Chu vòng trước ngực: "Em nhìn xem, anh không chỉ là người đại diện của em mà còn là bảo mẫu của em đấy! Từ trước tới giờ anh chưa từng đối xử với ai chu đáo đến mức này đâu!"
Anh ta ngồi ở mép giường, chợt nghiêm túc nói: "Thi Thi, có một số chuyện đã qua rồi thì không cần nghĩ ngợi nhiều nữa. Nếu cảm thấy khổ sở thì nên buông ra, đừng cố nắm chặt không buông làm gì. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tin vào luật nhân quả. Xuất khẩu thành nghiệp, nếu làm chuyện tốt thì sẽ nhận được kết quả tốt, làm chuyện ác thì sẽ phải nhận kết quả xấu. Mộ Uyển Nhu kia, trong lòng không ngay thẳng, sớm muộn gì cũng sẽ tự mình ăn phải quả đắng!"
Vân Thi Thi cảm thấy lời anh ta nói rất có lý: "Tần Chu, anh tin vào Phật sao?"
"Không tin Phật, nhưng anh tin vào nhân quả." Tần Chu một tay nâng má, chậm rãi nói: "Thiện ác cuối cùng đều có báo đáp, phong thủy luân chuyển, có vài người làm chuyện ác, cho dù báo ứng đến muộn thì cuối cùng cũng không tránh được!"
...
Trong lối đi dài giữa nhà tù, tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm từ phòng giam đi ra, người coi ngục không chút nể nang đạp ông ta một cái.
"Đi nhanh lên một chút!"
Cửa nhà giam từ từ mở ra.
Trong phòng thẩm vấn, Vân Thiên Hữu ngồi trên ghế, Lý Hàn Lâm đứng bên cạnh.
Người đàn ông kia vừa bị người coi ngục kéo vào phòng thẩm vấn đã nhìn thấy một đứa bé mặt mũi xinh xắn ngồi trên ghế, dáng vẻ tao nhã như một thân sĩ nhỏ tuổi.
Chẳng qua trên khuôn mặt cậu nhóc lại hoàn toàn là vẻ lạnh lùng.
La Hàn Kim bị đẩy tới ghế thẩm vấn, hai tay bị còng lại.
Lý Hàn Lâm trao đổi ánh mắt với người coi ngục, người sau lập tức hiểu ý, cung kính lui ra ngoài.
Trong lòng La Hàn Kim cực kỳ khó hiểu, ông ta vào tù đã nhiều năm như vậy, hôm nay bỗng dưng lại bị gọi đến bất ngờ, hơn nữa còn là đến gặp một đứa bé chưa tới bảy tuổi, đây là gặp quỷ sao?
Ông ta vô cùng cảnh giác nhìn Lý Hàn Lâm bên cạnh Vân Thiên Hữu,
hỏi: "Cậu là ai?"
Lý Hàn Lâm không đổi sắc mặt nhìn ông ta, không hề mở miệng, cậu bé bên cạnh lại thờ ơ mà lên tiếng: "Ông không cần phải quan tâm chúng tôi là ai. La Hàn Kim, tôi tới hỏi ông mấy chuyện, ông hãy trả lời đàng hoàng cho tôi. Cho dù chỉ giấu diếm một chút thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
"Cậu là ai? Một đứa bé con như vậy mà khẩu khí cũng lớn thật nhỉ?" Trên mặt La Hàn Kim có vẻ không vui, hiển nhiên là không để đứa bé này vào trong mắt.
Ông ta cũng đã từng trải qua cuộc sống giàu sang, mặc dù hiện giờ đã cùng đường nhưng trước mắt thấy tình thế đã thay đổi, thời hạn thi hành án đã giảm, vốn là bị xử tù chung thân, thời hạn thi hành án lại giảm chỉ còn mười năm, thời gian ra tù cũng cách không xa nữa.
Vì vậy, ông ta căn bản không coi Vân Thiên Hữu là cái gì.
Ông ta nói năng lỗ mãng khiến Lý Hàn Lâm cực kỳ bất mãn, lạnh lùng quát lớn: "La Hàn Kim, ông đừng tưởng rằng ông sắp ra tù rồi thì mọi chuyện liền yên ổn. Ông có tin tôi có thể cho ông ngồi chồm hổm trong tù thêm mấy năm nữa không?"
"Ha ha! Mấy người còn chưa nói mấy người là ai? Cho rằng tôi là quả hồng mềm sao? Con mèo con chó mà cũng chạy tới đây giương oai với tôi sao?" La Hàn Kim khinh thường cười cười, trên mặt cà lơ phất phơ, có chút không phối hợp.
Vân Thiên Hữu âm trầm cười một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp là vẻ lạnh lùng: "Xem ra không cho ông chịu chút đau khổ thì ông còn chưa biết trời cao đất rộng!"
"Cậu có ý gì?"
La Hàn Kim hoài nghi nhìn cậu nhóc, lại thấy Lý Hàn Lâm đi tới cửa, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát sau, hai tên coi ngục cầm theo côn đi vào.
Một gậy giáng xuống đầu ông ta, La Hàn Kim đau đến mờ mắt.