Người con gái vừa rồi có vẻ say khi bị chuốc rượu, đó là cô chủ tập đoàn Nhã Nguyên.
Mà người đàn ông anh tuấn bên cạnh cô ta, chính là ông chủ lớn của quán bar này, cũng là cậu ấm tập đoàn Âu Thần, Từ Lương.
Khi Vân Thi Thi đi theo Cố Tinh Trạch bước vào quán bar, lập tức bị âm nhạc điếc tai nhức óc chấn động đến bưng kín lỗ tai.
Lúc này, không khí đã lên cao. Cô ngơ ngác nhìn theo những người đang quay cuồng theo âm nhạc, nhìn dáng vẻ hành vi phóng đãng kia, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Cô rất ít tới chỗ như thế, mặc dù nghĩ tới nó sẽ chướng khí mù mịt, tràng diện hỗn loạn, nhưng vẫn không thể thích ứng.
Đám đông chen chúc, âm nhạc tràn đầy, tiếng người ồn ào, Vân Thi Thi ở trong dòng người, không khỏi cầm thật chặt tay Cố Tinh Trạch. Tay anh có chút lạnh lẽo, lạnh lùng không chút nhiệt độ, lại cho cô một cảm giác an toàn.
Cảm giác được cô cầm chặt cánh tay, Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn cô gái có vẻ vô lực đang đứng bên cạnh mình, từ ánh mắt của cô anh cảm nhận được sự phản cảm.
Cô vô cùng không nơi này.
Thậm chí là không thích tới quán bar.
Cũng đúng, cô là một người phụ nữ lương thiện, điềm tĩnh, nhất định không thích những nơi như vậy.
Cố Tinh Trạch cầm tay cô, nhíu mày nói: "Không thích chỗ này?"
"A? Anh nói cái gì?" Trong quán bar tiếng động rất lớn, Vân Thi Thi nhất thời không nghe rõ, bất giác đưa lỗ tai kề sát anh hơn.
Cố Tinh Trạch dáng người cao gầy, cho dù cô đã kiễng hai chân, cũng chỉ có thể khó khăn đến bờ vai của anh.
Vân Thi Thi có chút ảo não bám vào bờ vai của anh, Cố Tinh Trạch không khỏi nhếch môi, cúi người nói vào bên tai cô, gằn từng chữ mà nói: "Không thích nơi này sao?"
Giọng nói trầm thấp mà từ tính, cùng với hơi thở hương lan, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, hình như đụng phải một ngọn lửa, cháy sạch hai gò má cô. Cô mất
tự nhiên gật gật đầu, lớn tiếng nói: "Không thích!"
Nói xong, hình như sợ anh không nghe rõ, hình dáng của miệng khi phát âm mở ra rất lớn.
"Không thích thì về thôi."
Cố Tinh Trạch cầm cánh tay của cô, xoay người muốn rời khỏi.
Vân Thi Thi lại sửng sốt, vội vàng kéo ống tay áo của anh, cô nói: "Không phải anh có hẹn với bạn sao? Không có quan hệ, anh cứ làm chuyện của anh, em đi theo anh được rồi!"
Cùng anh...
Cố Tinh Trạch nhíu mày, trong lòng ngẩn ra, khóe miệng lại không tự chủ được cong lên..
Đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một dáng người nóng bỏng yểu điệu đang đi về phía anh.
Diệp Minh Lan mặc một bộ váy đen khêu gợi, một đầu tóc quăn cực có co dãn buông xuống ở trước ngực, trên mặt hình như được trang điểm, càng tinh xảo mê người, có chút cuồng dã phong tình.
"Anh Cố, anh đã tới! Em đã chờ anh rất lâu rồi!"
Cố Tinh Trạch nhếch môi, tầm mắt Diệp Minh Lan lưu chuyển, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi bên cạnh anh. Cô mặc bộ váy trắng liền thân, lộ ra hai chân trắng nõn, tiêu chuẩn của một dáng vẻ học sinh ngây thơ, toàn thân đầy rẫy một cảm giác xinh đẹp đầy cấm kỵ.
Dạo này, rất nhiều đàn ông thích dáng vẻ như vậy, quần áo hấp dẫn, thanh thuần đáng yêu.
Vân Thi Thi vì cách ăn mặc hôm nay, có vẻ thanh xuân dào dạt, nhưng trong trường hợp này thì không hợp nhau.
Đột nhiên Diệp Minh Lan cảm thấy cô có chút quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi không ra.
Nhưng cách cô ăn mặc thanh thuần như vậy lại đi vào nơi này, thật sự là có chút... Không tự nhiên.