Ý thức được cô ta đang nhìn mình, Vân Thi Thi có chút bất an lùi về phía Cố Tinh Trạch, ánh mắt sợ hãi đánh giá bốn phía, tay nhỏ gắt gao nắm chặt ống tay á của anh, khóe môi cực kì mất tự nhiên lộ ra nụ cười cứng ngắc.
Diệp Minh Lan nhìn về phía cô nở nụ cười thân mật: "Xin chào, còn nhớ tôi không? Lúc nãy đã gặp ở nhà hàng đó."
Cứ việc trong lòng không quá thích cô gái này, nhưng dù sao cũng là bạn gái của Cố Tinh Trạch, tự nhiên cô không thể bày sắc mắt cho cô xem.
Vân Thi Thi có chút mờ mịt lắc lắc đầu, Diệp Minh Lan có chút xấu hổ, lập tức tự nhiên nói: "Không có việc gì, cẩn thận nhớ lại được rồi! Đến đây Tinh Trạch, đi theo tôi, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ! Chỉ chờ anh thôi!"
Cố Tinh Trạch gật đầu, cúi đầu dắt tay Vân Thi Thi, đi theo cô ta.
Diệp Minh Lan dẫn đầu đi vào ghế dài, hưng phấn mà nói: "Hì hì, hôm nay tôi có mời một vị khách quý đến. Còn không mau tránh ra nhường chỗ ngồi? Lý Thừa Trạch, qua kia ngồi qua kia! Nhường vị trí đó lại!"
Lý Thừa Trạch có chút bất mãn, ngồi vị trí này là có chút xem trọng, hôm nay là sinh nhật Diệp Minh Lan, tự nhiên muốn phát triển với cô ta, nhưng mà những vị trí khác đều được sắp xếp theo thân phận.
Vị trí anh ta ngồi đương nhiên là vị trí tốt nhất.
Nhưng Diệp Minh an lại muốn anh ta nhường vị trí này lại, không khỏi làm cho anh ta có chút kinh ngạc. Anh ta ở thủ đô, dẫu sao cũng là một nhân vật lớn, còn phải nhường chỗ ngồi cho người ta sao?
Lý Thừa Trạch có chút khó chịu rồi.
"A, rốt cuộc là nhân vật lớn thế nào? Để cho người đẹp Diệp hưng phấn như vậy, chưa đến đã bắt đầu đuổi người rồi!"
Diệp Minh Lan cười đến ngọt ngào: "Người đến anh sẽ biết!"
Vừa dứt lời, Cố Tinh Trạch liền nắm tay Vân Thi Thi chậm rãi đi vào ghế dài.
Nhìn khuôn mặt anh lộ ra ở
dưới ánh đèn u ám, tất cả mọi người đang ngồi không khỏi hít vào một hơi, Lý Thừa Trạch sặc khói ở yết hầu, liên tục ho khan!
Trước mắt, người đàn ông anh tuấn mặc áo sơmi màu đỏ sậm, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong phạm thân sĩ, khí độ bất phàm.
Khuôn mặt tinh xảo của anh ở dưới ánh đền càng thêm rực rỡ, anh khí mày kiếm, giữa trán thâm thúy, một đôi mắt phượng xếch lên, lông mi thon dài nồng đậm, thu lại đáy mắt mênh mông mị hoặc lưu quang.
Nếu nói Cố Tinh Trạch trước màn ảnh tao nhã thân sĩ, như thế sau khi anh rút đi ngụy trang, lại kiệt ngạo không kềm chế được, trầm ổn, nội liễm, lãnh diễm kiêu căng khí tràng khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Mà khi bọn họ chuyển ánh mắt đến người con gái nhút nhát phía sau anh, ất cả những người đàn ông ngồi ở đây đều có chút không yên.
Rốt cuộc cô gái này xinh đẹp cỡ nào?
Bọn họ đã không thể diễn tả bằng lời nói.
Mái tóc bồng bềnh, mặt mày như họa, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, lông mày nhẹ chau lại, một đôi mắt lung linh quyến rũ, giống như tiên nữ cổ đại điên đảo chúng sinh.
Mà lúc này, cô đang cắn môi dưới, bộ dạng có vẻ có chút câu nệ.
Khác với những ngườ thường xuyên ra vào quán bar, ăn mặc gợi cảm, trang điểm diêm dúa.
Cô mặc bộ đồ như một học sinh, thanh thuần gần như muốn nhéo ra nước, cắn một miếng cũng cảm thấy chua xót.
Là đàn ông, cho dù ai cũng không thể cự tuyệt một hấp dẫn trí mạng như vậy!
Lý Thừa Trạch lại hung hăng ngẩn ra.
Trong lúc này cũng có chút kinh ngạc.
Này không phải sủng vật trong truyền thuyết được Mộ Nhã Triết nuôi dưỡng sao?