Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Lửa Giận Đến Chậm (2)


trước sau

Toàn thân người đàn ông đều mặc màu đen, giống như là muốn hòa nhập vào bóng đêm, toàn thân trên dưới, luôn lộ ra khí thế sắc bén đáng sợ, toàn thân dày đặc khói mù u ám, cơ hồ ép mọi người toàn trường thở không nổi.

Mộ Nhã Triết...

Vân Thi Thi chợt ngẩn ra.

Ngay sau đó, khủng hoảng bao phủ trời đất cơ hồ khiến cô chìm vào đầm lầy, sắp hít thở không thông.

Người đàn ông đứng ở cửa, hai tay nhét trong túi quần tây, toàn thân sắc bén.

Tóc ngắn màu đen bị gió đêm thổi qua làm hỗn độn, che qua đôi mắt, lại không che giấu được ánh mắt khiến người ta như ngã vào hầm băng trung, sát khí lộ ra.

Trên khuôn mặt anh khí tuấn mỹ, là băng giá lạnh lẽo, cơ hồ không bất kì biểu cảm nào.

Chỉ là đôi mắt thâm thúy sắc bén kia, trong một chớp mắt đã thả ra sát khí, giống như lưỡi đao bị đêm lạnh thấm vào, hung hăng đâm vào thân thể cô, giống như mũi deo quét qua lưng.

Một khắc kia, cơ hồ không khống chế nổi mình, thân thể Vân Thi Thi run rẩy một phen, không tự chủ được lui lại mấy bước.

Người đàn ông hơi hơi ngẩng đầu, nâng lên cằm dưới kiêu căng, khóe môi mỏng câu lên độ cung lạnh lùng, rét lạnh bức người.

"Sao không tiếp tục nữa hả?"

"..." Hô hấp Vân Thi Thi cứng lại, lại không biết anh đứng ở nơi đó, nhìn bao lâu, nhìn bao nhiêu.

Nhưng cô còn an ủi mình, cô là diễn viên, đây chẳng qua là đóng phim thôi, cô có gì mà chột dạ?!

Đóng phim, vốn là không phải thật, không phải sao?

Huống hồ, là anh ta phản bội mình trước, không phải sao?

Không phải anh ta cũng mờ ám không rõ với Mộ Uyển Nhu sao?

Vị hôn thê tốt của anh ta, thậm chí chạy đến trước mặt cô diễu võ dương oai mà!

Vậy giờ phút này, anh tính là cái gì?

Anh đang tức giận sao?

Cô còn chưa giận mà! Chẳng lẽ nên chột dạ, không phải là anh sao?

Vì sao anh chỉ nhìn cô như vậy, ngược lại giống như cô làm sai chuyện gì rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy, dưới ánh nhìn lạnh lẽo của người đàn ông, những lý do giống như đúng lý hợp tình của cô đã nháy mắt không đủ thành lập nữa.

Giống như kết quả là, cô là kẻ tội ác tày trời!

Toàn thân cô cứng ngắc,
giống như có vô số luồng khí lạnh ứa lên từ lòng bàn chân.

"Rất là đặc sắc, sao nào, không diễn nữa hả?" Giọng nói giống như đóng băng vạn trượng.

Không khí đông lại như dưới 0 độ.

Mọi người trong studio không nhịn được rùng mình một cái, đầu vai sợ hãi co rúm lại.

Nhất là Lâm Phượng Thiên, sắc mặt càng kém.

Sao anh... lại xuất hiện tại nơi này vậy?

Căn cứ tin tức anh ta hỏi thăm, không phải Mộ Nhã Triết có một dự án thu mua quan trọng, bay thẳng tới Luân Đôn nước Anh, vẫn còn vài ngày mới về nước?

Mộ Nhã Triết đạp lên bóng đêm yên lặng, chậm rãi bước ra từng bước, vượt qua cửa vào.

Anh tiến thêm một bước, cô lui về sau một bước.

Anh từng bước ép sát, cô từng bước tránh lui.

Lạnh lẽo trên mặt Mộ Nhã Triết ứa ra, xa lạ đến đáng sợ.

Thấy cô trốn ra sau Cố Tinh Trạch, anh giận quá thành cười, trong con ngươi đen nhánh hiện lên màu đỏ ý cười."Qua đây."

Giọng nói, mặc dù nghe nhẹ nhàng như mây khói, mà mỗi một chữ, lại mang ý lạnh khiếp người.

Anh ra lệnh cô đi qua, nhưng dưới chân Vân Thi Thi lại giống như bị khí lạnh đóng băng, mọc rễ, chậm chạp không hành động.

Thất lễ của cô, khiến lửa giận trong lòng anh cháy lên đến cực hạn!

"Qua đây, đây là lần thứ hai!" Mộ Nhã Triết hung hăng nhìn chằm chằm cô.

Nếu ánh mắt đủ để giết người, cô chết một vạn lần cũng không đáng tiếc!

Giỏi lắm, người phụ nữ này, đúng là giỏi lắm!

Anh mới tới nước Anh mấy ngày nữa, cô lại kéo số điện thoại của anh vào sổ đen, anh còn tưởng rằng có chuyện gì, vội vàng đặt vé máy bay suốt đêm chạy về nước.

Còn cô?

Lại chơi trò hôn nhẹ với người đàn ông này, ở nơi này?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện