Lâm Phượng Thiên xem đến kinh hồn táng đảm, đang nghĩ không biết nên làm thế nào dập lửa, đầu tiên, cứ phải xoa dịu Mộ Nhã Triết trước đã.
(*) Kinh hồn táng đảm: Hoảng sợ tột độ.
Anh ta trông thấy Mộ Nhã Triết đã tức giận đến mất khống chế, hướng về phía Vân Thi Thi bước tới.
Vân Thi Thi cả kinh liên tục lui về phía sau, tay chân lạnh băng.
Cố Tinh Trạch thấy trên người Mộ Nhã Triết liên tục tỏa ra sát khí, lập tức trấn định mà kéo Vân Thi Thi về phía sau, bảo vệ cô, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Mộ Nhã Triết.
Lâm Phượng Thiên trong lòng linh cảm thấy không ổn, khẩn trương mà xoa xoa hai tay, chạy nhanh đến chắn phía trước mặt anh, lập tức giang hai tay ngăn lại. “Tổng giám đốc Mộ!”
Mộ Nhã Triết bước chân dừng lại, cúi đầu lạnh lùng mà liếc xéo Cố Tinh Trạch một cái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Tổng giám đốc Mộ, anh tuyệt đối đừng coi chuyện này là thật, nụ hôn này chỉ là diễn xuất thôi!”
Lâm Phượng Thiên còn chưa dứt lời, Mộ Nhã Triết bỗng nhiên hung hăng mà duỗi tay, một phen cầm cổ áo anh ta lên, đem anh ta đối mặt với mình.
“Anh cho rằng tôi là loại người thích đùa sao? Diễn xuất thôi ư? Anh định lừa ai!?”
Ánh mắt của anh tối lại, đồng tử co chặt. “Chẳng phải tôi đã nói với anh, những cảnh hôn đều phải cấm ư, không lẽ anh coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai sao!?”
Đột nhiên anh phủi tay, Lâm Phượng Thiên theo quán tính mà ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Phó đạo diễn cùng mấy thư ký trường quay khiếp sợ, nơm nớp lo sợ mà chạy đến bên người Lâm Phượng Thiên, đỡ anh ta dậy.
Vân Thi Thi hãi hùng khiếp vía, “Đạo diễn Lâm ……”
Cô định bước tới xem ông ngã có đau hay không, Cố Tinh Trạch lại cầm cánh tay cô kéo về phía sau.
Vân Thi Thi lại tức giận trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết, anh lạnh lùng chế nhạo một tiếng: “Còn có tâm tình quan tâm đến người khác sao? Thực tốt quá đi!”
Thật là một vở diễn quá tốt.
Anh đã cảnh cáo Lâm Phượng Thiên, không cho phép Vân Thi Thi tiếp xúc thân mật với bất cứ nam tính diễn viên nào.
Thế nhưng Lâm Phượng Thiên lại cả gan làm trái mệnh lệnh của anh.
Rốt cuộc người phụ nữ của anh đã làm những gì?
Trong khoảng thời gian này anh không ở trong nước, rốt cuộc cô ấy đã làm cái gì?
Cùng với nam diễn viên khác tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái?
Hôm
nay lại bị anh bắt gặp được.
Nếu như là lúc khác không có anh, hai người họ rốt cuộc sẽ làm cái gì nữa?
Tầm mắt lạnh thấu xương của Mộ Nhã Triết từ từ dừng ở cánh tay của Cố Tinh Trạch đang cầm chặt tay của Vân Thi Thi, khóe miệng khẽ câu lên lạnh lẽo.
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua gương mặt đầy đau đớn của Lâm Phượng Thiên, sợ hãi, hoảng loạn, tự trách mình làm liên lụy người khác.
Cảm thấy dường như hít thở không thông.
Cũng không thể tránh được.
Cô tự cảm thấy thẹn với lương tâm.
Hôn diễn, chẳng qua là một phần của quá trình đóng phim bình thường mà thôi.
Cô cũng chỉ là dựa theo kịch bản mà diễn, trừ lần đó ra, cô cùng Cố Tinh Trạch trước sau luôn duy trì khoảng cách chừng mực.
Cô vốn không cần phải thẹn với lương tâm.
Vân Thi Thi cắn chặt răng, giận dữ nói: “Mộ Nhã Triết, anh hành động như vậy là có ý gì? Giận chó đánh mèo là sao chứ!?”
Mộ Nhã Triết đồng tử co chặt, giọng nói lạnh lẽo cất lên. “Em cũng biết rằng tôi đang tức giận sao?”
Vân Thi Thi trừng mắt nhìn anh, hơi thở dồn dập.
Anh lặp lại: “Lại đây! Cho em thời gian ba giây!”
Qua thì qua, dù sao cô cũng không làm sai điều gì, sao phải sợ hãi?
Vân Thi Thi hít sâu một ngụm khí lạnh, hơi hơi bước ra một bước.
Lại bị Cố Tinh Trạch ngăn lại.
“Thi Thi, em đừng qua đó.”
Cố Tinh Trạch lại không sợ Mộ Nhã Triết, nâng lên hàm dưới lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt lạnh băng của anh. “Mộ Nhã Triết, hóa ra anh phải dùng loại thủ đoạn này để gây áp lực cho Thi Thi ư?”
Thi Thi?
Mộ Nhã Triết khóe miệng lạnh lùng cong lên.
Xưng hô cũng thân thiết quá đi!
“Cố Tinh Trạch, anh cũng thật quá lì lợm đấy.” Mộ Nhã Triết đáp lễ một câu.
Hai người đàn ông mặt đối mặt.
Băng hỏa đối lập.
Cả phim trường bao phủ bởi bầu không khí căng thẳng lạnh băng vô hình.