( Câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.)
Suốt mười năm tiếp nhận huấn luyện đặc chủng, quyền cước của anh không chỉ chiêu thức điêu luyện mà còn ẩn chứa lực đạo vô cùng khủng khiếp, mỗi chiêu đều là đòn trí mạng.
Nhưng Cố Tinh Trạch cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Trên màn ảnh tuy anh thường xuyên sắm vai thư sinh nho nhã, nhưng anh lại không muốn mọi người biết rằng phía sau, nhà họ Cố vốn là gia tộc hắc đạo lớn nhất thủ đô, thân thủ của anh cũng không phải dạng vừa.
Cố Tinh Trạch lạnh lùng mà ngước mắt, trên mặt lập tức lạnh băng.
Anh cởi bỏ cúc cổ tay và cổ áo sơ mi, chuẩn bị tư thế, nhanh như chớp phi người đá thẳng vào mặt Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết nhanh nhẹn phản ứng, hung hăng mà nắm lấy chân dài của Cố Tinh Trạch đang phi tới, lại bị một lực thật lớn đánh vào, khiến cho không khỏi lui về phía sau một bước.
Cố Tinh Trạch dựa thế tiến lên, hung hăng mà ra một quyền, đánh vào người Mộ Nhã Triết.
Vân Thi Thi ngẩn ra, vẻ mặt rối rắm mà nhìn tình huống kinh người này.
Cô chưa bao giờ gặp qua trận ẩu đả nào đáng sợ như thế.
Hai người đàn ông thực lực tương đương giao tranh.
Không có bất kỳ thủ thuật nào nhưng mỗi một quyền đều sắc bén chết người, giống như tia chớp nhanh chóng, mỗi chiêu đều chí mệnh!
Hiện trường đạo cụ nơi hai người đánh nhau vỡ vụn tan tành.
Quá nhanh quá nguy hiểm.
Cố Tinh Trạch tung một đòn, Mộ Nhã Triết vững vàng tiếp được, ánh mắt nhanh nhẹn nắm được sơ hở của đối phương, dùng khuỷu tay nện vào mặt Cố Tinh Trạch.
Chỉ nghe được một tiếng kêu rên, Cố Tinh Trạch cũng không cam lòng yếu thế xốc lại tinh thần ngay lập tức đánh trả.
Hai người thân thủ cực kỳ mau lẹ, hợp lại rồi tách ra, quyền cước va chạm thanh âm không dứt bên tai, đảo mắt đã hơn mười chiêu tung ra.
Nhanh như một tia chớp!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời tất cả đều sững sờ tại chỗ, không có ai thấy rõ hai người ra tay như thế nào, đánh trả như thế nào.
Nhưng mà có thể thấy Cố Tinh Trạch
trên mặt càng thêm lực bất tòng tâm.
“Ầm!”
Mộ Nhã Triết nhấc chân, đá vào bụng đối phương, Cố Tinh Trạch nhanh nhẹn mà né tránh, một chân đá vào giá quay phim!
Máy quay phim rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh đổ vỡ,
Vân Thi Thi xem đến hoảng sợ tột độ, thật không dám tưởng tượng, nếu Cố Tinh Trạch không tránh được chiêu này, sợ là xương sườn của anh đã bị chặt đứt rồi!
“Đừng đánh! Cố Tinh Trạch, Mộ Nhã Triết hai người đừng đánh nữa!”
Cô hoảng sợ mà nhìn trận đấu giữa hai người, khẩn trương đến sắp khóc tới nơi.
Đám người Lâm Phượng Thiên sớm đã xem đến ngây cả người.
Mộ Nhã Triết quyền cước cực nhanh, cực tàn nhẫn, bất quá giây lát gian, Cố Tinh Trạch thoạt nhìn đã chỗ hạ phong.
Trường hợp lệnh người không cấm hãi hùng khiếp vía.
Giờ phút này, to như vậy phòng học nhạc, đã là đầy đất hỗn độn.
Không nghi ngờ gì nữa, trận chiến này nhất định lưỡng bại câu thương.
Cô tuyệt đối không muốn chứng kiến cảnh tượng đó!
Cô không thể trơ mắt nhìn như thế này được nữa, bằng không thật sự sẽ xảy ra chuyện!
Lúc này, Mộ Nhã Triết bỗng nhiên xoay người một cái đá trúng bụng Cố Tinh Trạch, khiến anh nặng nề mà đập vào bảng đen, Mộ Nhã Triết nắm chặt nắm tay, hướng về phía mũi anh hung hăng lao tới——
Trong chớp mắt, Vân Thi Thi không màng tất cả mà xông lên trước, gắt gao mà nhào vào trước người Cố Tinh Trạch, dùng sức mà ôm lấy bờ vai của anh, thét to: “Đừng đánh nữa!!”
Thanh âm cơ hồ đâm thủng màng tai.
Mộ Nhã Triết ngực căng thẳng, mắt thấy nắm tay liền phải đánh vào Vân Thi Thi đầu vai, anh hiểu sâu nắm tay của mình ẩn chứa lực đạo kinh khủng cỡ nào, nếu như rơi vào trên người cô ấy, sợ là cô ấy không thể chịu nổi!