Cả phim trường bao phủ bởi bầu không khí căng thẳng lạnh băng vô hình.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh băng như đao dừng ở cánh tay Cố Tinh Trạch đang cầm chặt bàn tay của Vân Thi Thi, thanh âm giá lạnh: “Bỏ tay của trên người cô ấy ra!”
Cố Tinh Trạch mặt vô cảm mà đối chọi ánh mắt của Mộ Nhã Triết, không sợ sự uy hiếp của anh chút nào, ngược lại càng cầm chặt tay của Vân Thi Thi, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Vân Thi Thi đánh giá sắc mặt Mộ Nhã Triết càng thêm trầm lãnh, hơi hơi giãy giụa, muốn thoát khỏi tay anh.
Cố Tinh Trạch lại càng cầm chặt hơn, quay đầu, nhẹ giọng nói: “Có anh ở đây, đừng sợ.”
Anh khẽ trấn an cô, ngược lại không thể làm cô cảm thấy yên ổn dù chỉ một chút.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Cố Tinh trạch càng bảo vệ cô, chỉ càng thêm chọc giận Mộ Nhã Triết mà thôi.
Cô cũng không hề muốn chọc giận người đàn ông này, càng không những người vô tội bị thương.
Lâm Phượng Thiên đỡ bả vai đứng dậy, quan sát thấy giờ phút này khói thuốc súng tràn ngập phim trường, anh ta nhìn thoáng qua biểu tình tức giận của Mộ Nhã Triết, thấy cả người anh cơ bắp căng chặt, bỗng nhiên ngộ ra một điều.
Hay là, Vân Thi Thi là người phụ nữ của anh ta……?
Cho nên, anh ta mới hạ lệnh, cấm Vân Thi Thi ở đoàn phim không được diễn bất kỳ cảnh hôn nào với bạn diễn, thậm chí là tiếp xúc thân mật?
Là bởi vì sự chiếm hữu đối với người phụ nữ này hay sao?
Vậy còn…… Cố Tinh Trạch rốt cuộc là chuyện như thế nào!?
Chẳng lẽ muốn giằng co cùng Mộ Nhã Triết?
Rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lâm Phượng Thiên bỗng nhiên cảm thấy đau đầu không thôi, hiện giờ cục diện gần như đã mất khống chế, vượt quá dự kiến của anh ta.
“Buông cô ấy ra!” Mộ Nhã Triết hạ tối hậu thư, hiển nhiên, sự kiềm chế tức giận đã đạt đến cực hạn.
Cố Tinh Trạch này, cho rằng mình là ai, mà dám tranh giành với anh?
Vân Thi Thi vô cùng sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng.
Cố Tinh Trạch nhận thấy được sự run rẩy ở đầu ngón tay cô, dùng sức mà cầm, không những không có buông ra, ngược lại càng thêm siết chặt hơn.
“Giỏi thật!” Mộ Nhã Triết xoải bước tới chỗ
bọn họ.
Lâm Phượng Thiên nhận thấy tình huống đã không thể cứu vãn được nữa, lập tức khẽ cắn môi, tiến lên muốn ngăn Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lại là cũng không thèm nhìn tới, vô cùng tức giận một chân đá ông ta sang một bên.
Lâm Phượng Thiên ngã vào rương đạo cụ, đầu váng mắt hoa.
Vân Thi Thi sắc mặt trong phút chốc trắng bệch, vừa muốn ngăn cản, lại thấy Mộ Nhã Triết đột nhiên đi về phía Cố Tinh Trạch!
“Mộ Nhã Triết, không cần!” Vân Thi Thi kêu sợ hãi một tiếng, lại bị Cố Tinh Trạch tay mắt lanh lẹ mà đẩy sang một bên.
Cô lảo đảo mất trọng tâm mà va vào trên tường, khi lấy lại tinh thần khi, đã thấy Mộ Nhã Triết đằng đằng sát khí mà kéo áo của Cố Tinh Trạch, một quyền không kiêng nể mà đấm thẳng vào mặt Cố Tinh Trạch.
Cố Tinh Trạch bởi vì phân tâm mà không kịp tránh một quyền của Mộ Nhã triết, cả người bị đánh nghiêng hẳn đi, khóe môi tức khắc rỉ máu.
Vân Thi Thi xem đến kinh hồn táng đảm, ngực nhói đau, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị phía sau thư ký trường quay kéo sang một bên.
(*) Kinh hồn táng đảm: Hoảng sợ tột độ.
“Thi Thi, cô đừng qua, nguy hiểm lắm!”
Hai người đàn ông đánh nhau, hai bên đều tức giận mất kiểm soát, xuống tay gian căn bản không kiêng dè gì cả.
Nếu là cô vô ý bị thương, chỉ một quyền rơi xuống người cô, có lẽ xương cốt của cô sẽ tan nát mất!
Cố Tinh Trạch chậm rãi đứng thẳng người, khẽ liếm cánh môi, đầu lưỡi nếm thấy một tia máu tươi, Mộ Nhã Triết này, nắm đấm của anh ta tuyệt đối không thể coi thường.
Từ khi còn là thiếu niên anh đã bị Mộ Thịnh ném vào doanh trại huấn luyện dành cho đặc chủng, phương thức huấn luyện như địa ngục, họng súng đã dính máu, tuyệt đối không phải trò trẻ con!