Anh ôm cô ra khỏi phòng tắm, bước vào phòng ngủ xa hoa, lúc này, anh tựa như chúa tể của một đất nước to lớn.
Nguyên đêm đó, là một đêm điên long đảo phượng, anh không biết đã làm bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ thân thể đã chịu áp lực bao nhiêu lần.
Thần chí cô hết sức mơ hồ, Vân Thi Thi không nhớ rõ anh đã làm cô bao nhiêu lần.
Nhưng mà sự bá đạo của anh, cô có thể hình dung được, một lần lại một lần, thật mệt nhọc.
Anh hôn lên trán cô, môi cô, cả xương quai xanh của cô: “Nơi này, mãi là của anh.”
Theo đà, anh hôn luôn cả vai, đầu ngón tay, eo: “Nơi này cũng là của anh.”
Anh giữ chặt lấy cô, Mộ Nhã Triết tàn nhẫn nhìn cô: “Cả nơi này, cũng chỉ thuộc về mình anh.”
Anh như muốn cô khắc sâu tên của anh, hơi thở của anh, và cả những nơi mà anh đã đánh dấu.
“Vân Thi Thi, em nhớ cho kĩ, cả người em, tất cả đều là của anh!”
Vân Thi Thi bỗng nhiên khóc oà lên: “Vậy còn anh thì sao, anh có thuộc về em không hả?”
Mộ Nhã Triết dừng lại động tác, khó hiểu nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô.
“Nơi này của anh thuộc về em sao?” Cô xoa xoa đôi môi của anh.
“Nơi này nữa, liệu nó thuộc về em sao?” Cô chỉ vào trong tim anh.
“Anh nói đi, chẳng phải anh cũng đã từng nói những lời này với Mộ Uyển Nhu sao?”
“Có phải khi hôn em, anh nghĩ em là Mộ Uyển Nhu đúng không?”
“Em là của anh, vậy thì Mộ Uyển Nhu đó là cái gì của anh hả?”
…
Anh ghen, cô cũng ghen sao?
Anh ghen đến phát cuồng, cô cũng ghen đến phát cuồng sao?
Rõ ràng là đã chờ đợi, nhưng mà… anh dựa vào cái gì mà muốn cô hoàn toàn thuộc về anh chứ?
…
Bình minh.
Mộ Nhã Triết vào phòng tắm, tắm rửa một lần, mặc vào chiếc áo tắm mỏng, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngậm một điếu thuốc, bật lửa lên, làn khói tinh khiết và mùi thơm lập tức lan ra khắp phòng.
Anh đứng trước cửa sổ.
Một làn khói trắng tinh từ miệng anh bay ra.
Nhìn vào cửa sổ, anh có thể nhìn thấy cô, thiên hạ của anh, cơ thể cô đang rất mệt mỏi, nên hiện tại đang ngủ rất say.
Anh đi đến trước
giường, ngồi xuống giường, nhìn vào gương mặt đang say ngủ của cô, dù cô đang ngủ say, nhưng đôi lông mày của cô vẫn nhíu chặt lại, mái tóc có chút rốt, làn da trắng nõn, dù thế nào trông cô vẫn rất đẹp.
Tối nay anh có chút giận, nên đã làm hơi quá đà, thế nên gương mặt cô có chút mỏi mệt, hơi thở cũng có chút nặng nề.
Mộ Nhã Triết vươn tay, luồn qua mái tóc đen, cúi đầu, ngửi mùi hương thanh mát từ cơ thể cô.
Anh hít sâu, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lời nói của cô văng vẳng bên tai anh.
***
“Anh muốn em thuộc về anh, vậy còn anh, anh có thuộc về em không?”
“Em là của anh, vậy Mộ Uyển Nhu kia thì sao? Cô ta cũng thuộc về anh sao?”
“Anh cũng thuộc về cô ta sao?”
***
…
Bằng vào trực giác sắc bén, anh dường như đoán được, dạo gần đây đã xảy ra những chuyện gì.
Mộ Uyển Nhu?
Chẳng lẽ cô ta đã nói gì với cô sao?
Anh nghĩ đến gì đó.
Trước khi ra ngoài, anh đã ra lệnh cho một đoàn vệ sĩ dù là chuyện gì xảy ra cũng phải luôn ở bên cạnh cô, bảo vệ cô thật chu toàn.
Báo cáo đưa đến, trong đây có tất cả những hoạt động của cô ở đoàn phim trong những ngày qua, kể cả những lần đụng chạm với những ai, trong đây cũng nói chi tiết.
…
Vân Thi Thi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Ánh sáng bị bức mành che lấp đi, trong phòng hiện giờ rất tối, nó bí đến mức khiến cô ngợp thở.
Trên giường chỉ còn mình cô.
Cô nặng nề ngồi dậy, xốc chăn lên, không biết từ khi nào trên người cô đã mặc một cái áo tắm mỏng, cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ.
Đầu giường, đã để sẵn một bộ quần áo mới, cô mặc vào, nó vừa như in.
p.s: Sau chương này xưng hô giữa Mộ Nhã Triết - Vân Thi Thi sẽ đổi thành anh - em/em - anh