Tâm tình Vân Thi Thi thả lỏng, thở dài, khó khăn giật giật cơ thể, lại phát hiện bắp đùi đau nhức khó chịu.
Sao lại khó chịu như thế?
Trí nhớ nhanh chóng lùi lại, nhớ tới đêm mây mưa suốt đêm kia, mặt lập tức đỏ đến mang lỗ tai.
Nhíu nhíu mày, đùi thử giật giật, vén chăn lên muốn xoay người xuống giường, lúc này mới nghĩ tới chuyện gì, hai chân mềm nhũn ra rồi.
Toàn thân giống như bị tháo rời, sắp đứng không nổi.
Vịn vào tủ đầu giường, cô hít sâu bình tĩnh lại nhịp tim, đi vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu.
Ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn qua gương, sau gáy nổi lên dấu hôn đỏ sẫm rõ ràng, vén lên cổ áo tắm, chỉ thấy trên xương quai xanh, trên người, xanh đỏ đan xen, dấu hôn lần lượt hiện lên, giống như chất độc thấm vào, nhìn mà ghê người.
Người đàn ông này ở trên giường, không phải mạnh bạo bình thường.
Vân Thi Thi ăn mặc tươm tất, rửa mặt chải đầu một phen, tiện tay mở cửa phòng ngủ ra.
Ngoài cửa, một loạt người hầu nghiêm túc đứng thẳng, sắc mặt tôn kính.
"Cô Vân, buổi sáng tốt lành!"
Cùng nhau ân cần chào hỏi, khiến cô hoảng sợ.
Vân Thi Thi sửng sốt một phen, nhìn quanh bốn phía, một loạt người hầu mặc đồng phục đứng cạnh cửa, trên mặt là tươi cười cung kính mà khách khí.
"Các người..." Vân Thi Thi hơi bất an, một tay để sau lưng, một tay theo bản năng khép cổ áo lại, dùng hết khả năng che lại dấu vết mà anh để lại trên người.
"Cậu chủ ra ngoài, cơm trưa đã chuẩn bị cho cô đã xong rồi."
Ngồi trên bàn cơm, Vân Thi Thi nhìn một bàn thức ăn phong phú ngon miệng, mặc dù sắc hương vị đều đủ, nhưng giờ phút này cô lại cũng không có tâm trạng nhấm nháp, vào miệng, giống như đang ăn sáp.
...
Nhà họ Mộ.
Mộ Nhã Triết mới vừa vào cửa, đã thấy Mộ Thịnh chống gậy chống ngồi trên ghế, mà Mộ Uyển Nhu đứng ở một bên, đang nhẹ nhàng bóp vai cho ông.
Thấy anh trở về, sắc mặt Mộ Thịnh trong một cái chớp mắt đã trở nên nặng nề, sắc mặt xanh mét, ánh mắt sắc bén như chim ưng rơi vào trên người anh, thật là đáng sợ.
Mộ Nhã Triết nhếch môi: "Ông nội."
Mộ Thịnh không hiểu sao lại tức giận, hung hăng gõ gõ gậy chống, lạnh lùng nhìn anh.
"Trong mắt cháu còn có người
làm ông nội như ông sao?"
Mộ Nhã Triết đứng ở cửa, ánh mắt rơi vào trên người Mộ Uyển Nhu một bên, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô ta vì ánh mắt sắc bén này của anh, đầu vai co rụt lại, trên mặt hiện lên sợ hãi.
Mộ Thịnh giận không thôi, chịu đựng tức giận hỏi anh: "Ông nghe nói, ngày hôm qua cháu đã về nước, nhưng cháu không về nhà, tối hôm qua cháu đi đâu?"
Ánh mắt Mộ Nhã Triết rơi vào trên người Mộ Thịnh, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên."Ông nội, cháu về nhà, là muốn tuyên bố một chuyện!"
"Cháu trả lời vấn đề ông hỏi trước đã!"
Mộ Thịnh tức giận chưa hết, không muốn nghe anh nhiều lời, trực tiếp quăng một bản tạp chí đến chỗ anh.
Mộ Nhã Triết không giơ tay đón.
Tạp chí trực tiếp rơi trên đấy, mặt bìa quay lên, là trên tiệc rượu Hoàn Vũ, truyền thông chụp lại một tấm ảnh chụp.
Trong ảnh chụp, Vân Thi Thi mặc lễ phục, ngoái đầu nhìn lại cười, chỉ là một gương mặt nghiêng, lại xinh đẹp vô cùng.
"Người phụ nữ này là ai?!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt lập tức thu hồi, im lặng không nói năng gì.
Mộ Uyển Nhu lập tức cúi người khuyên nhủ: "Ông nội, xin ông bớt giận! Chỉ là một minh tinh nhỏ của Làng Giải Trí, một con hát mà thôi, ông hà tất vì thế mà tức giận?"
"Uyển Nhu, ông bất bình thay cháu!" Mộ Thịnh thở dài một tiếng, cánh tay gầy đặt lên mu bàn tay của cô ta: "Người phụ nữ kia tốt chỗ nào? Chỉ là một con hát! Từ xưa kỹ nữ cũng thế, ca cơ, vũ cơ cũng thế, con hát trong Làng Giải Trí, ai mà không phải một lòng chỉ thấy người sang bắt quàng làm họ? Loại phụ nữ đó, đừng mơ bước vào nhà họ Mộ nửa bước!"