Đã thấy ánh mắt của Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng dừng ở trên người cậu nhóc.
Hiển nhiên, anh đã hiểu lúc nãy cậu nhóc làm gì.
Đứa con trai này của anh, thậm chí còn ghê gớm hơn so với tưởng tượng của anh.
Có thể dễ dàng không cần tốn sức phá vỡ phòng thủ của Lầu Năm Góc?
Đúng là hậu sinh khả úy*!
*Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường.
Hai cha con trao đổi ánh mắt lẫn nhau, tuyệt đối giữ kín như bưng.
Vân Thi Thi nửa tin nửa ngờ: “Thật sự?”
“Thật sự thật sự! Mẹ, Hữu Hữu đi chơi game thật mà!” Vân Thiên Hữu kêu oan ức đến nỗi méo cả miệng, ánh mắt ngây thơ như chú nai nhỏ Bambi ngọt ngào tấn công cô.
Vân Thi Thi cuối cùng thua trận, nhưng vẫn không nhịn được mà khiển trách: “Chơi game thì cũng phải chú ý đến thời gian! Đã muộn như thế này rồi, mẹ lúc nào mà không muốn con ngủ đúng giờ đúng giấc chứ? Mẹ không ở nhà, con liền làm bừa à?”
Hữu Hữu nghe vậy, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra mẹ tin nhóc.
Ngay lập tức, cậu lộ ngay vẻ mặt đáng yêu điềm đạm: “Xin lỗi mẹ, con sai rồi! Con không phải là cố ý, con chỉ là chơi ván này hơi lâu, Hữu Hữu lần sau sẽ không như vậy!”
“Không có lần sau!”
Vân Thi Thi quở trách nói.
Hữu Hữu lập tức gật đầu lia lịa, khẩn cầu ngay: “Mẹ à, Hữu Hữu đói quá, mẹ nấu mì cho Hữu Hữu ăn được không?”
Vừa nói, cậu vừa tội nghiệp níu lấy góc áo Vân Thi Thi làm nũng.
“Thật là không có cách nào trách con.” Vân Thi Thi mềm lòng: “Mẹ đi nấu mì cho con, con dọn dẹp phòng sách đi, ăn xong rồi ngủ!”
“Dạ!”
Vân Thiên Hữu lập tức hô to vạn tuế, vỗ tay, cười rất vui vẻ.
Vân Thi Thi thật bất đắc dĩ, xoa xoa đầu cậu, rồi ra khỏi phòng sách, đi nấu mì.
Còn lại hai cha con đứng trong phòng sách, khuôn mặt giống nhau như đúc.
Biểu cảm ngọt ngào đáng yêu trên mặt Vân Hữu Hữu lập tức biến mất, cậu lạnh lùng nhìn về phía Mộ Nhã Triết, vẻ mặt không hề thân thiện chút nào mà chất vấn: “Mộ Nhã Triết, tại sao chú lại đến đây?”
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn về phía cậu: “Nhóc
con vô ơn!”
“…?” Vân Thiên Hữu nhíu mày, không hiểu anh đang nói cái gì.
Mộ Ngã Triết nở nụ cười tà mị, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu: “Vừa nãy lúc con nói dối mẹ, cha có lòng tốt nên không vạch trần con. Mẹ con vừa đi, còn liền tỏ thái độ này với cha?”
“Hừ. Tôi không có nó dối! Tôi chỉ đi chơi game thôi!”
Phá vỡ phòng thủ Lầu Năm Góc, đối với cậu mà nói, chỉ là một trò chơi cấp thấp mà thôi, thậm chí còn chẳng có chút khiêu chiến nào cả.
Cậu cũng không hề nói dối mẹ mà.
Cậu là đứa cậu ngoan!
Vân Thiên Hữu tự nhận không thẹn với lương tâm.
“Ừm! Chỉ là chơi game thôi.” Mộ Nhã Triết gật gù.
Chỉ là trò chơi này, những cao thủ hacker lão làng cũng không làm được.
“Phá vỡ phòng thủ của Lầu Năm Góc, thật làm cho cha nhìn con với cặp mắt khác xưa đấy.” Mộ Nhã Triết nhìn cậu: “Con dùng thuốc súng?”
Sắc mặt Vân Thiên Hữu bỗng dưng âm trầm lại.
Người đàn ông này so với trí tưởng tượng của cậu thì càng lợi hại hơn, vậy mà có thể hiểu được.
“Chú...”
“Lĩnh vực đường hàng không của Bắc Mỹ và Đông Á, cũng thuộc quyền quản lý của con?”
“...”
Vân Thiên Hữu hoàn toàn không nói gì được nữa.
Người cha này của nhóc, cũng không phải là một nhân vật tầm thường.
Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ con ngốc nghếch, xem không hiểu những thứ này, nhưng cha nhìn liền hiểu.”
“Mẹ của tôi không ngốc nghếch!” Vân Thiên Hữu nghe vậy, có chút tức giận mà lườm anh một cái, kêu lên một tiếng bác bỏ: “Không cho chú nói xấu mẹ tôi!”
“Hay lắm!”
Mộ Nhã Triết vui vẻ đáp ứng: “Vậy con kêu một tiếng “cha” được không?”