Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cha Con Phúc Hắc Tranh Tài (1)


trước sau

“Vậy con kêu một tiếng “cha” có được không?”

Mộ Nhã Triết nhìn cậu, khóe môi phảng phất nét cười.

Ánh mắt Vân Thiên Hữu biến đổi, biểu cảm trên mặt càng trở nên lạnh lẽo.

Muốn nhóc gọi người đàn ông này là “cha”?

Trong mắt Hữu Hữu lộ ra vẻ khinh bỉ.

“Để tôi kêu chú là cha? Hừ, nằm mơ đi!”

Hữu Hữu kiêu ngạo quệt miệng, giương đầu nhỏ lên cao, mặt mày mười phần trẻ con.

Người đàn ông này quả thực nghĩ hay lắm!

Muốn cậu gọi là cha, còn chưa lấy được mẹ cậu, đã muốn cậu gọi rồi sao?

Có khả năng à?

Mộ Nhã Triết nhướng mày, gật gật đầu: “Nhóc con mạnh miệng! Thật không gọi?”

“Nghĩ hay lắm.”

Ba chữ, một chút cũng không nể mặt mà thẳng thừng bác bỏ.

Vân Thiên Hữu không chút nào nể mặt anh, lạnh lùng nhếch khóe miệng.

Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dáng vẻ dường như rất buồn phiền: “Cái này...Cha không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói chuyện của con cho mẹ con nghe.”

“Chuyện của tôi?”

Chuyện gì của cậu?

Vân Thiên Hữu có chút cảnh giác, híp híp mắt, đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Chú nói mấy lời này có ý gì?”

Mộ Nhã Triết từng bước dụ dỗ: “Nhóc con, con thử đoán xem, nếu để mẹ con biết con là ông chủ của công ty Nhạc Trí, thì sẽ như thế nào?”

Lông mày đẹp đẽ của Vân Thiên Hữu chau lên, nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng dưng phản ứng lại, lập tức liếc xéo anh một cách lạnh lùng, hừ một tiếng, nghi vấn: “Chú đang uy hiếp tôi?”

“Ừ.” Mộ Nhã Triết thản nhiên gật đầu thừa nhận.

Khóe mắt của vân Thiên Hữu giật giật liên tục, đùa cợt nói: “Mộ Nhã Triết, chú thậm chí còn vô liêm sỉ đến mức này nữa sao?”

Người đàn ông nào đó đàng hoàng trịnh trọng, càng vô liêm sỉ gật gù: "Ừm, dám, có muốn thử một chút hay không?"

“...” Vân Thiên Hữu run lên.

Người đàn ông này, thực sự rất là vô liêm sỉ?

So với trong tưởng tượng của cậu thì còn vô liêm sỉ hơn.

Sự uy hiếp của anh, Hữu Hữu không đoái hoài đến, chỉ cười lạnh: “Mộ Nhã Triết, chú cho rằng bằng cái này thì có thể uy hiếp được tôi? Chuyện liên quan đến thân phận của tôi, sớm muộn gì tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với mẹ! Chỉ là chuyện sớm muộn, chú không uy hiếp được tôi đâu.”

“Ồ? Thật không?”

Mộ Nhã Triết liếc xéo cậu, âm cuối cố tình
kéo dài, bánh bao nhỏ nghe xong, liền phát hiện trong mắt người đàn ông lóe sự gian xảo.

Trong lòng bất thình lình run rẩy.

Càng bị nụ cười của người đàn ông này làm cho có chút chột dạ!

Khóe mắt Mộ Nhã Triết nheo lên ý cười, gương mặt đẹp trai bắt nạt đứa trẻ chậm rãi đi lên phía trước, nở nụ cười tà nịnh, môi mỏng bất thình lình nói ra một câu: “Vậy con đoán xem, một khi mẹ con biết con chơi súng đạn, làm hacker, buôn lậu, buôn bán dầu mỏ thì sẽ như thế nào?”

Mỗi một chữ, đều làm cho Vân Thiên Hữu nghe xong mà hãi hùng khiếp vía.

Con ngươi trong veo của cậu không khỏi trợn to, khó có thể tin mà nhìn anh.

Trên mặt Mộ Nhã triết nở nụ cười phúc hắc mà lại có chút cân nhắc, giờ phút này, ở trong mắt cậu, thật là chói mắt.

“...” Hữu Hữu hoàn toàn không nói được gì nữa.

Người đàn ông này...

Trong tay rốt cuộc nắm bao nhiêu nhược điểm của cậu?

Làm sao ông ta biết được?

Hữu Hữu có chút hoài nghi mà đánh giá anh, cảnh giác, không thiếu cả ngờ vực.

Người đàn ông này rõ ràng đã ẩn giấu thân phận rất tốt.

Người đàn ông này đến tột cùng làm sao biết được thân phận của cậu?

“Con muốn hỏi cha làm sao biết đúng không?” Mộ Nhã Triết dường như nhìn thấu tâm tư của cậu.

Vân Thiên Hữu mím môi thật chặt, không hề nói một câu nào.

Mộ Nhã Triết có hứng thú véo gò má phúng phính của đứa cậu nhà anh, nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười thâm thúy, cố tình chọc giận nhóc: “Không nói cho con biết đâu.”

“...” Vân Thiên Hữu nghiến răng ken két.

Người đàn ông này quá khó ưa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện