Quả thực quá biến thái!
Vân Thiên Hữu bị dáng vẻ khó ưa của người đàn ông này chọc tức không ít, nhưng lại không thể làm được gì.
Mộ Nhã Triết sờ sờ dưới cằm, có chút hiếu kỳ nói: “Từ khi nào con chơi thuốc súng rồi?”
“Tôi phải nói cho chú nghe à?”
“Hẳn là tháng năm năm ngoái, lúc chính thức gia nhập tập đoàn Cự Phong có đúng không?” Mộ Nhã Triết nháy mắt một cái.
Vân Thiên Hữu ngẩn tò te.
Người đàn ông này thực sự biến thái, rõ ràng biết hết mọi chuyện, còn đến hỏi cậu.
“Cha chính là muốn nhìn dáng vẻ không thành thật với cha của con.” Mộ Nhã Triết lại nhìn thấu tâm tư của cậu, giải thích.
Vẻ mặt Vân Thiên Hữu cứng ngắc đến vặn vẹo.
Ông ta có thuật đọc tâm à?
Lẽ nào chỉ bằng một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu trong lòng cậu đang nghĩ gì?
Vân Thiên Hữu nhìn chằm chằm con mắt của anh có chút hoài nghi, muốn từ trên mặt anh tìm ra điều quỷ dị huyền bí nào đó.
Lại nghe Mộ Nhã Triết lười biếng nói: “Đừng nhìn, cha không có thuật đọc tâm.”
“...”
Khóe môi Hữu Hữu giật mạnh.
CMN!
Không được, không thể tức giận, càng không thể nói tục! Nếu để cho mẹ đi vào mà bắt gặp được bộ dạng phát điên của cậu thì xong đời.
Phải thân sĩ, phải tao nhã!
Phải thân sĩ, phải tao nhã!
Tẩy não nhiều lần giống như nhắc nhở chính mình, cuối cùng Hữu Hữu coi như đã hồi phục được tinh thần, lập tức vẽ ra một nụ cười ưu nhã: “Mộ Nhã Triết, chú biết nhiều thật đấy!”
“Ừm! Cha còn biết con nắm trong tay của thị trường súng đạn Đông Á.”
“...” Vân Thiên Hữu không khỏi lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách an toàn với anh.
Cậu vốn cho là, Mộ Nhã Triết không hề biết thân phận của cậu.
Bây giờ mới tỉnh ngộ ra, cậu quá coi thường người đàn ông này rồi.
Phúc hắc, đỉnh cao của phúc hắc.
Đáng thương cho Hữu Hữu, nghĩ cũng không chịu suy nghĩ thêm một chút, nếu như người đàn ông này đơn giản như trong tưởng tượng của cậu, vậy thì tính phúc hắc trên người cậu là di truyền từ ai?
Con cái không đơn giản, làm cha, đương nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường.
Mộ Nhã Triết thấy biểu hiện để phòng của cậu, nở nụ cười: “Cha còn biết, con là nhà thiết kế kho thuốc súng của tập đoàn Cự Phong.”
“Chú...”
“Công ty Nhạc Trí chuyên nghiên cứu kỹ thuật
cơ khí, có thể dùng trong việc chế tạo đạn đạo.”
“...” Vân Thiên Hữu cuối cùng không nhịn được nữa: “Làm sao chú biết?”
“Ừm, cha đi vào phòng sách của con.”
Mộ Nhã Triết nở nụ cười phúc hắc: “Trong máy vi tính của con có rất nhiều đồ án, trong đó còn có nghiên cứu kỹ thuật lượng tử vi tính.”
Vân Thiên Hữu kinh hãi đến biến sắc: “Chú phá giải máy vi tính của tôi?”
“Phá rồi.” Mộ Nhã Triết trả lời ít mà ý nhiều.
Một ngày nọ, trước khi bay sang nước Anh, ở nhà Vân Thi Thi, anh đã vào trong phòng sách của Vân Hữu Hữu nhìn lướt qua một lần.
Dưới bàn học cất giấu rất nhiều bản thiết kế, vẽ rất cao tay.
Thoạt đầu anh còn chỉ cho rằng, những bản vẽ này đều là đồ án thiết kế kỹ thuật cơ khí của công ty Nhạc Trí.
Nhưng mà khi cẩn thận xem xét, anh ngạc nhiên phát hiện.
Những kỹ thuật này giống như dùng trong lĩnh vực đạn đạo.
Mở máy tính ra, anh đã phá được ba tầng bảo mật của cậu, đến tầng thứ tư, anh làm cách gì cũng không phá được.
Anh suy đoán, cái hệ thống này có chừng chín tầng hệ thống bảo mật, chỉ là bằng năng lực của anh nhiều nhất chỉ có thể phá giải ba tầng.
Nhưng anh tuyệt đối không nói ra.
Thật mất mặt.
Con trai thiết kế hệ thống phòng vệ, cha lại không phá được, có chút mất mặt.
Vân Thiên Hữu liếc mắt nhìn anh, nhưng lại cho rằng anh phá giải được chính tầng phòng hộ, đối với người đàn ông này, không khỏi nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
“Chú lại còn xem tài liệu cơ mật của tôi.”
Mộ Nhã Triết nở nụ cười: “Ai bảo hệ thống phòng vệ của con không đủ nghiêm mật.”