Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Không Đủ Thành Ý Nói Xin Lỗi


trước sau

"Chị Băng Thanh, cho dù không có tiếp thu qua giáo dục cao đẳng, nhưng khi còn bé nhất định thầy cô giáo có dạy, phải biết tôn trọng người khác. Có một số việc nên làm có một số việc không nên làm, trong lòng phải rõ ràng chứ? Nếu như ngay cả đạo lý làm người cơ bản cũng không hiểu, tôi xin khuyên chị nên cố gắng tiếp thu giáo dục bắt buộc một lần nữa. Huống hồ người quản lý của chị cũng đã nói, lần này chị đến rất có thành ý, thái độ này của chị, không biết là có ý gì.”

Vẻ mặt Vân Thi Thi lạnh lùng, từ đầu đến cuối khóe môi mang theo độ cong nhàn nhạt, xuất ra như gai nhọn sắc bén, mạnh mẽ đâm vào Nhan Băng Thanh!

Trong lòng Nhan Băng Thanh không khỏi giận dữ, lông mày nhiễm lên ngọn lửa không tên.

Lời này của cô rốt cuộc có ý gì? Cái gì gọi là đạo lý làm người? Lẽ nào hành động trào phúng ở trong bóng tối của cô ta không phải là người sao?

Dù là Mạc Ngạn nghe xong sống lưng cũng toát mồ hôi lạnh, ở bề ngoài lời nói của Vân Thi Thi rất khách khí, nhưng bên trong rõ ràng là trào phúng, tràn ngập ý tứ khiêu khích, lại không có một chữ thô tục.

Nhưng bất đắc dĩ lời cô nói đều là chữ chữ châu ngọc, cũng rất có đạo lý, anh ta không có cách nào phủ nhận!

Huống hồ chuyện này vốn là sai lầm của Nhan Băng Thanh, ngay cả muốn phản bác bọn họ cũng không có lập trường!

Nhan Băng Thanh thấy Mạc Ngạn không nói gì, trong lòng càng thêm nôn nóng, không phải thật sự muốn cô ta hạ thấp mình nói tiếng xin lỗi với một người mới đấy chứ? Không chỉ làm tổn hại mặt mũi của cô ta không nói, còn khiến cô ta không có bậc thang đi xuống!

Sở dĩ cô ta đồng ý đi tới đây, là vì vẫn còn nghĩ rằng Mạc Ngạn sẽ thay cô ta xin lỗi thì có thể giải quyết công bằng.

Vân Thi Thi này... Rõ ràng là muốn cô ta bị khó xử!

Nhan Băng Thanh giận dữ lườm Vân Thi Thi, nhưng thấy cô nhàn nhạt nhìn mình, ánh mắt lành lạnh, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh lẽo, rét lạnh kia như một mũi dao nhuốm máu trong đêm tối, đâm vào lòng, khiến cho nội tâm người ta lạnh lẽo.

Trong nháy mắt đó, trong mắt Nhan
Băng Thanh lóe lên chút sợ hãi.

Trên thực tế, từ trước đến nay Vân Thi Thi không phải là người nhu nhược.

Ở đoàn phim, đó là cho Nhan Băng Thanh mặt mũi, trong quá trình quay phim, mặc dù Nhan Băng Thanh ra tay nặng hơn, cô cũng không có lên tiếng cắt đứt quay phim.

Bởi vì đây là công việc của cô, cô tôn trọng mỗi nhân viên trong trường quay.

Đây là nguyên tắc của cô.

Nhưng Nhan Băng Thanh lại vô cùng quá đáng, liên tiếp, dựa vào danh nghĩa đóng phim, đánh cô vài bạt tai.

Bây giờ, cô ta nói là đến xin lỗi, nhưng không hề có một chút thành ý.

Vân Thi Thi chậm rãi nói: "Chị Băng Thanh, không ai dạy chị xin lỗi thế nào sao?"

Nhan Băng Thanh cắn môi, nhìn cô một chút, lại nhìn về phía Mộ Nhã Triết, thì thấy anh chỉ cưng chiều nhìn Vân Thi Thi, căn bản không có nhìn về phía cô ta.

Mạc Ngạn thấy bầu không khí có phần giằng co, liền ra mặt, nhẹ nhàng đẩy Nhan Băng Thanh lên phía trước, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Băng Thanh, mau nói xin lỗi cô Vân đi!"

Ngực Nhan Băng Thanh càng thêm trướng đau, gắt gao nắm chặt nắm tay, móng tay sắc bén gần như đâm thủng lòng bàn tay, bỗng nhiên cô ta hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: "Đúng —— không —— nên!"

Giọng điệu cứng rắn, hận không thể ngàn dao bầm thây Vân Thi Thi!

Chữ chữ đều giấu kim châm.

"Tiếng xin lỗi quá nhỏ, không đủ thành ý.”

Vân Thi Thi uất ức nói: "Màng nhĩ tai trái của tôi bị thủng, cho nên, khả năng nghe yếu đi, còn chưa bình phục tốt, có thể nói to hơn chút nữa không!"

Mạc Ngạn hơi mở miệng, vừa muốn giải thích thay Nhan Băng Thanh, thì ánh mắt sắc lạnh của Mộ Nhã Triết không lạnh không nhạt quét tới, ánh mắt lạnh buốt đáng sợ, lập tức như một thanh kiếm đâm tới, anh ta theo bản năng che miệng lại!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện