Lúc này trong lòng Nhan Băng Thanh đã tràn ngập tức giận, nếu hiện tại không có người ngoài ở đây, e rằng cô ta đã sớm không khống chế được ra tay dạy dỗ kẻ ti tiện không biết trời cao đất rộng này rồi!
Nhưng mà cô ta vẫn duy trì chút lý trí, lời khuyên nhủ của Mạc Ngạn vẫn rõ ràng ở bên tai.
Bây giờ Mộ Nhã Triết còn ở đây.
Mặc dù là xem trên mặt mũi của Mộ Nhã Triết, cô ta cũng phải nhịn xuống.
Nghĩ như thế, Nhan Băng Thanh cố gắng nở nụ cười cứng ngắc, hơi cúi thấp đầu, gằn từng chữ: "Vân Thi Thi, chuyện lúc trước, là lỗi của tôi! Xin lỗi!"
"Không đủ thành ý xin lỗi.”
Vân Thi Thi lười biếng nói: "Tôi không nghe thấy.”
Nhan Băng Thanh cắn răng, hít một hơi thật sâu, khuất nhục trong lòng gần như muốn bốc cháy.
"Xin lỗi!"
"Ái chà, không nghe thấy.”
"Xin lỗi!!"
"Âm thanh vẫn còn quá nhỏ, lớn tiếng chút đi!"
Nhan Băng Thanh nghiến răng nghiến lợi cất cao giọng, suýt chút nữa chấn động toàn bộ phòng bệnh: "Xin lỗi!!"
Dường như Vân Thi Thi không có ý định bỏ qua như thế, nhếch môi: "Tại sao rõ ràng là xin lỗi, nhưng xem sắc mặt của chị, chính là muốn ngàn dao bầm thây tôi ra.”
"Cô —— "
"Nhan Băng Thanh, không ai ép buộc chị xin lỗi, nếu như không có thành ý, cửa ở sau lưng chị.” Vân Thi Thi chậm rãi nói.
...
Mộ Nhã Triết không khỏi bật cười.
Trong lòng anh hiểu rõ, Nhan Băng Thanh xin lỗi, cô rõ ràng có nghe thấy.
Nhưng lại cố ý làm bộ không có nghe, hiển nhiên, muốn đòi lại tất cả ấm ức lúc trước phải chịu đựng trong tay Nhan Băng Thanh.
Trong lòng cô cũng hiểu rõ, sở dĩ Nhan Băng Thanh khách khí với cô như vậy, đơn giản là xem mặt mũi của Mộ Nhã Triết.
Cô vẫn không có mặt mũi lớn như vậy, khiến cho Nhan Băng Thanh thỏa hiệp, ăn nói khép nép cúi đầu trước cô.
Nhưng mà, đây là tính cách của cô.
Có thù không báo không phải là quân tử.
Mặc kệ là dùng cách gì, chẳng lẽ hi vọng cô rộng lượng tha thứ cho người tổn thương cô sao?
Huống chi, lời xin lỗi của Nhan Băng Thanh không có chút chân thành, đơn giản là vì sự nghiệp, ở bề ngoài thì khách khí, không chừng bây giờ trong lòng đang nghiến răng
nghiến lợi, hận không thể lột da rút gân cô!
Mộ Nhã Triết thấy cô diễu võ dương oai với Nhan Băng Thanh, biết là cô đang mượn thế lực của anh để sử dụng cho tương xứng.
Nhưng anh lại yêu chết dáng vẻ cô ỷ lại vào anh đi bắt nạt người khác.
Chí ít, để anh có cảm giác được làm chỗ dựa.
Cảm giác được người ta ỷ lại, khá tốt!
Anh rất thích cảm giác này.
Anh đưa tay ra, ôm bờ vai của cô, nếu như lúc này không có người ngoài ở đây, anh sợ là mình không nhịn được muốn hôn lên đôi môi mềm mại đáng yêu của cô.
Nhan Băng Thanh thu hết sự dung túng và cưng chiều của anh đối với Vân Thi Thi vào đáy mắt, trong lòng vừa đố kị vừa căm hận.
Người đàn ông như Mộ Nhã Triết, là rồng phượng trong đám người, cực phẩm trong cực phẩm.
Bên trong giới giải trí, cũng không đơn thuần như bên ngoài tưởng tượng, ở trong cái vòng này minh tinh muốn lăn lộn để leo lên, phía sau đều có thế lực.
Mặc dù Nhan Băng Thanh có khuôn mặt đẹp, nhưng bởi vì trời sinh không có khiếu làm diễn viên, kỹ xảo biểu diễn rất kém cỏi, vẫn không nóng không lạnh, cho đến khi bấu víu được Dương Thọ Trình, sau khi hắn cho cô ta không ít tài nguyên, mới có cơ hội vươn mình, lần thứ hai tỏa sáng.
Hơn nữa sau lưng có Mạc Ngạn giỏi quan hệ ngoại giao, làm cho hình tượng của cô ta hết sức xuất sắc, cô ta mới có thể có cơ hội một đường nhảy vọt.
Nhưng Dương Thọ Trình vừa già vừa xấu, còn rất biến thái, căn bản không sánh được một đầu ngón tay của Mộ Nhã Triết.
Nếu như cho cô ta cơ hội bám chặt lấy người đàn ông như Mộ Nhã Triết, nhất định cô ta nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.