"Vậy... Mẹ ngủ cùng với cha."
"Không được!"
Sắc mặt Hữu Hữu bỗng trở nên khó coi.
"Tại sao lại không được?"
"Bởi vì..."
Cậu nhóc tức giận đến mức mím chặt môi, không biết giải thích như thế nào, cắn răng một cái, bỗng nhiên kiễng chân lên, dùng hết sức mà phát một quả bóng.
Quả cầu bay rất cao, bay qua lưới, nhưng lại trật quỹ đạo.
Tiểu Dịch Thần nhặt bóng trở về đã thấy dáng vẻ Hữu Hữu nằm trên bờ cát như vậy rồi.
Lúc đầu cậu nhóc còn tưởng rằng Hữu Hữu ít khi vận động nên mới mất sức mà nằm ra như vậy, nhưng càng đến gần lại phát hiện ra dáng vẻ của Hữu Hữu rất kỳ lạ, Tiểu Dịch Thần lập tức hoảng lên.
Chỉ thấy hai tay Hữu Hữu nắm chặt lấy ngực, khuôn mặt khổ sở đến mức vặn vẹo giống như không thở được, nhìn vô cùng đáng sợ.
Cả người cuộn tròn lại như con tôm.
Tiểu Dịch Thần vội vàng ôm lấy cậu nhóc, bế vào trong tòa thành.
...
Hữu Hữu nhắm chặt hai mắt, nắm lấy túi giấy, bịt kín mũi, không ngừng thở ra hít vào, Vân Thi Thi đứng bên cạnh giữ cho cậu nhóc hít thở đều đặn.
Hữu Hữu ngoan ngoãn hít thở theo nhịp điệu của cô, lần lượt điều chỉnh lại hơi thở, rốt cuộc bệnh trạng cũng giảm bớt.
Quản gia đưa hành lý tới, Vân Thi Thi lấy từ trong va ly ra một đống chai chia lọ lọ, Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ cả đống thuốc như vậy đều là để em trai dùng sao?
Em trai mắc bệnh rồi sao?
Nhưng mà...
Ánh mắt Tiểu Dịch Thần hướng đến bên giường, nhìn thấy sắc mặt Vân Thiên Hữu đã dần khôi phục trở lại, rõ ràng là cực kỳ khỏe mạnh, nhìn không giống như một đứa trẻ mang bệnh đầy người.
Vân Thi Thi lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra mấy viên thuốc, đi đến bên cạnh Hữu Hữu, đặt thuốc vào trong chiếc túi bên cạnh cậu nhóc.
Hữu Hữu bình tĩnh, coi túi thuốc như một món đồ tầm thường.
"Không cần uống ngay bây giờ sao?" Mộ Nhã Triết căng thẳng chau mày.
"Bệnh trạng đã giảm bớt rồi, không cần uống nữa. Mấy viên thuốc này là đề phòng trong lúc em không có mặt, lỡ như thằng bé phát bệnh thì có thể uống kịp thời." Vân Thi Thi giải thích.
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đã tốt hơn trước kia nhiều rồi."
Vân Thi Thi mỉm cười, nhìn Hữu Hữu đang nắm lấy túi giấy để hít thở: "Lúc trước thằng bé rất thường xuyên phát bệnh, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi. Bác sĩ nói, tốt nhất là nên tiến hành phẫu thuật, chỉ là tuổi Hữu Hữu còn nhỏ, nếu phẫu thuật thì quá mạo hiểm nên chỉ có thể tạm thời dùng thuốc để khống chế."
"Mẹ, sao em ấy lại bị như vậy?" Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh nhẹ nhàng kéo một góc áo của cô.
Cậu nhóc vẫn kiên quyết muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, về sau cậu sẽ chú ý cẩn thận!
Cậu vẫn cảm thấy em trai quá yếu, mỏng manh như thủy tinh vậy, nếu như không bảo vệ cẩn thận thì sẽ vỡ nát.
"Có phải vì con... Vì con lôi kéo em ấy chơi bóng chuyền, cho nên mới..."
"Không phải đâu..."
Vân Thi Thi hơi ngồi xổm xuống, đỡ lấy bả vai Tiểu Dịch Thần: "Không liên quan đến chuyện chơi bóng chuyền, cũng không phải là do Tiểu Dịch Thần, cho nên, bảo bối à, con đừng tự trách nữa."
"Nhưng nếu không phải con kéo em ra chơi bóng chuyền, có lẽ em sẽ không bị như vậy..."
Tiểu Dịch Thần nhìn về phía Hữu Hữu, vẻ mặt hết sức lo lắng.
Vân Thi Thi dùng từ ngữ đơn giản để giải thích: "Bệnh của em con liên quan đến việc chức năng tim không tốt, nếu như vận động mạnh thì tim sẽ đập nhanh, nếu như kích động thì sẽ bộc phát chứng hô hấp quá độ."
Kích động?
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên nhớ lại lúc chơi bóng chuyền, trên mặt Hữu Hữu xuất hiện vẻ mặt tươi cười rất kỳ quái và quyết tâm chiến thắng.