Có lẽ là do lúc chơi đùa quá hưng phấn tạo thành.
"Con đã hiểu, lần sau nhất định con sẽ chú ý, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa."
Tiểu Dịch Thần nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Vân Thi Thi nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi...! Về sau nhất định con sẽ bảo vệ em trai thật tốt."
Hữu Hữu ngồi ở trên giường, bưng túi giấy, không ngừng ra sức bình phục hô hấp, ánh mắt lại chậm rãi rơi trên khuôn mặt kiên định của Tiểu Dịch Thần.
- Về sau, con nhất định sẽ bảo vệ em trai thật tốt.
Lời nói đầy khí phách, cho dù giọng nói còn non nớt nhưng lại khiến người khác tin cậy, chạm thẳng vào đáy lòng.
Lông mày Hữu Hữu giãn ra, mắt hơi nhếch, miệng bị túi giấy che kín, nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong.
Người anh trai này, dường như là người rất đáng tin cậy?
Không giống như tưởng tượng lúc trước của cậu, là một người ngu xuẩn.
Nhưng không ngờ lại làm cho người khác tin tưởng.
Hữu Hữu rất nhanh ổn định lại, Tiểu Dịch Thần lập tức đi đến trước giường, nâng bờ vai của cậu, dìu cậu nằm xuống, lại đắp chăn cho cậu.
Vân Thi Thi đi lên phía trước, nhìn một lát, thấy cậu nhóc đã khôi phục lại cũng không quá lo lắng nữa.
"Chơi mệt rồi sao?" Cô nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn: "Nhìn con xem, khắp người đều là mồ hôi, chơi vui chứ?"
Tiểu Dịch Thần vẻ mặt chờ mong nhìn cậu.
Hữu Hữu nhẹ nhàng lườm Tiểu Dịch Thần một cái, đôi má đỏ hồng, lại ra vẻ lãnh đạm mà nói: "Vâng, cũng tàm tạm, có phần nhàm chán."
Có phần nhàm chán...
Tiểu Dịch Thần nhất thời có chút mất mát hạ mắt, tủi thân dẩu môi lên nhìn cha mình.
"Nếu con mệt rồi thì ngủ một giấc trước đi, khi nào dậy mẹ sẽ tắm giúp con."
"Vâng, vậy mẹ sẽ giúp con tắm sao?" Hữu Hữu híp mắt cười.
"Mẹ đi thu dọn hành lý một chút, đợi lát nữa sẽ quay lại, để anh trai chơi với con trước, có được không?" Vân Thi Thi dỗ cậu.
Ý cười trong mắt Hữu Hữu nhanh chóng trở thành ảm đạm, nghiêng đầu nằm úp sấp ở cạnh mép giường, như là cái đuôi của cún con đang vẫy, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiểu Dịch Thần...
"Được rồi." Hữu Hữu nhướng
mày, kéo chăn, che lại nửa bên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, trong mắt rõ ràng đầy sự thất vọng.
Khóe miệng lại vẽ thành một đường cong mơ hồ.
Lúc này, cậu cũng không cự tuyệt.
Mắt Tiểu Dịch Thần sáng lên.
Mặc dù Hữu Hữu không tỏ ra thân cận gần gũi, nhưng mà trong mắt Tiểu Dịch Thần, đứa em trai kiêu ngạo này đã đồng ý chơi với cậu rồi.
"Mẹ, con sẽ bảo vệ em trai thật tốt."
"Ừm, có chuyện gì thì gọi mẹ." Vân Thi Thi muốn tạo cơ hội cho hai anh em gần nhau hơn.
Sáu năm, giống như một cơn lũ lớn, đã cuốn đi thứ tình cảm anh em vốn nên nồng hậu.
Hiện giờ, cô hy vọng hai đứa có thể thêm gần gũi, ít nhất đừng tỏ ra xa lạ như thế.
Tiểu Dịch thần rõ ràng cực kỳ thích Hữu Hữu, nhưng đứa nhỏ Hữu Hữu này đối với Tiểu Dịch Thần có chút lạnh nhạt.
Vân Thi Thi rời khỏi phòng, Vân Thiên Hữu liền cuộn cả người trong chăn, định ngủ trưa.
Ngay lúc cậu chuẩn bị ngủ thiếp đi thì Tiểu Dịch Thần lại vén chăn trên mặt cậu ra: "Lúc ngủ không thể đắp chăn kín cả người được, sẽ không tốt cho sức khỏe."
Hữu Hữu: "..."
Gương mặt tuấn tú của Tiểu Dịch Thần phóng đại trước mắt cậu: "Em buồn ngủ sao?"
"Buồn ngủ." Hữu Hữu không nóng không lạnh nói xong, lập tức quay người lại, đưa lưng về phía Tiểu Dịch Thần, thái độ lãnh đạm.
Tiểu Dịch Thần lại chạy đến bên kia giường, nằm úp sấp ở trước mặt cậu, lúm đồng tiền trên mặt sáng lạn: "Có khát không? Muốn uống nước không?"