Nửa đêm canh ba, Mạc Ngạn bỗng nhiên nhận được điện thoại của Nhan Băng Thanh.
Anh ta nhìn đến cái tên hiện trên màn hình, trong lòng vô cùng phiền toái.
Cũng không biết cô ta lại chơi trò gì nữa!
Gần đây, bởi vì chuyện của Nhan Băng Thanh mà anh ta đã bạc gần nửa tóc trên đầu, Nhan Băng Thanh thân bại danh liệt, sự nghiệp của anh ta cũng theo đó mà sụp đổ.
Lợi ích của anh ta và Nhan Băng Thanh đi đôi với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Hiện giờ Nhan Băng Thanh thất thế, anh ta cũng bị Hoàn Vũ tẩy chay, cũng thật sự xong đời rồi.
Đúng là đầu óc đau đến mức muốn nứt ra.
Lúc này anh ta vừa mới chuẩn bị đi ngủ lại bị cuộc gọi của cô ta làm cho tỉnh, Mạc Ngạn ôm một bụng lửa giận tiếp điện thoại, vừa muốn phát tác cơn giận lại nghe được giọng nói khổ sở của Nhan Băng Thanh truyền đến từ đầu kia điện thoại: "Mạc Ngạn, cứu... cứu em..."
Mạc Ngạn đang ở trên giường bị dọa cho nhảy dựng lên: "Làm sao vậy?"
"Mạc Ngạn... Em hình như, hình như bị sẩy thai rồi..."
Mạc Ngạn hoảng sợ đến mức hít thở không thông.
Anh ta vội vàng gọi xe, lúc đến nơi đã thấy Nhan Băng Thanh không có chút sức lực ngã giữa vườn hoa, nửa người dưới nhuộm đầy máu, bàn tay cũng dính máu, nắm chặt lấy điện thoại, trên mặt không còn chút sức sống, giống hệt như một đóa hoa bị dập nát.
Mạc Ngạn đi đến bên cạnh cô ta, nhìn thấy thân dưới đầy máu của cô ta, vẻ mặt hoàn toàn kinh hoảng.
"Băng Thanh, em làm sao vậy?"
Ánh mắt Mạc Ngạn rơi vào khuôn mặt cô ta lại bị dọa sợ một lần nữa.
Chỉ thấy khuôn mặt Nhan Băng Thanh bị đánh cho sưng phồng lên, khóe môi cũng bị thương, máu không ngừng rỉ ra khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng thương.
Anh ta chưa từng nhìn thấy Nhan Băng Thanh bị rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy, vốn là khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, lúc này lại không còn chút sức sống nào, trắng bệch, tiều tụy.
"Mặt của em... Là bị ai đánh sao?"
"Mạc Ngạn... Đau quá, bụng em đau quá..."
Nhan Băng Thanh ôm lấy bụng dưới, giọng nói đau đớn: "Ôi... Nhanh đưa em đến bệnh viện... Mạc Ngạn, em hình như, em hình như sẩy thai rồi..."
"Sẩy thai? Em... Em mang thai rồi?" Mạc Ngan kinh hoảng trợn mắt, nhưng cũng không thể chần chừ nữa, bế cô ta lên chạy ra
ven đường.
Khuôn mặt Nhan Băng Thanh trắng bệch: "Em cũng không biết... Em mang thai, đúng rồi, cái đó của em đã ba tháng chưa tới rồi... Có lẽ, em mang thai rồi..."
"Mang thai? Nhan Băng Thanh, em quả thật..." Mạc Ngạn bị cô ta làm cho tức giận đến mức không còn lời nào để nói.
Không phải đã bảo cô ta dùng biện pháp phòng tránh rồi sao?
Tại sao vào thời khắc mấu chốt như vậy lại mang thai rồi.
Vấn đề là, đàn ông của cô ta nhiều như vậy, trước sau có tổng cộng ba người bao dưỡng, đứa nhỏ này rốt cuộc là con của ai, cô ta có biết không?
"Mạc Ngạn, em nên làm gì bây giờ? Bây giờ tình cảnh đã như thế này rồi, em sống còn không bằng chết..." Nhan Băng Thanh mất hết can đảm, hoàn cảnh hiện giờ thật sự khiến cô ta sống không bằng chết.
Cô ta mang lòng căm hận Vân Thi Thi, hận đến tận xương tủy, chỉ ước gì có thể cùng Vân Thi Thi đồng quy vu tận.
"Mạc Ngạn, em phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
"Ngậm miệng!"
Mạc Ngạn phiền não nói: "Em tự hại mình còn chưa tính, lại còn làm liên lụy đến anh... Nhan Băng Thanh, em lâm vào tình cảnh hiện giờ còn trách được người nào? Không phải anh đã cảnh cáo em rồi sao, ở trong làng giải trí thì đừng có vênh váo đắc ý quá, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, em lại hết nơi này đến nơi khác đắc tội với người ta, còn dám đắc tội với cả Mộ Nhã Triết! Em còn hỏi anh phải làm thế nào hả!"
Nhan Băng Thanh nức nở một tiếng, khóc nức nở, dáng vẻ hết sức chật vật.
Mạc Ngạn cản lại một chiếc xe taxi, vội vàng ôm cô ta lên xe.
Lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, liếc mắt một cái liền nhận ra Nhan Băng Thanh, lại thấy trên người cô ta đầy máu, ánh mắt tràn đầy căm ghét.