Sau khi nhìn thấy cảnh này, tròng mắt Lý Lương Sang suýt nữa trực tiếp rớt ra ngoài: “Trời ơi, thật, thật sự ăn rồi?”
Tô Kim Thư ngồi bên cạnh cực kỳ khó hiểu.
Thực ra nói thật, tay nghề của giáo sư Lý rất tuyệt.
Nếu phải chọn một khuyết điểm, đó chính là mỗi một món ăn của ông ấy nấu dường như đều cùng một mùi vị.
Nếu cô đoán không sai, hẳn là tất cả món ăn đều thêm vào cùng một loại nước xốt.
Có điều may mà về mặt khẩu cảm cũng không quá tệ.
Cho nên, trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc không dám tin của Lý Lương Sang, Lệ Hữu Tuấn từng ngụm ăn hết một lượt mười hai món ăn trên bàn.
Sau khi anh dùng xong món cuối cùn: mặt không biến sắc ngẩng đầu buông đũ: “Được rồi chứ?”
Lý Lương Sang chấn động chỉ đành dùng tay đỡ cằm, mới có thể lên tiếng: “Được, được, đương nhiên là được.”
Đợi được câu nói này, Lệ Hữu Tuấn trực.
tiếp đẩy ghế, đứng lên.
Tô Kim Thư ngồi bên cạnh cầm đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, bỗng dưng nhận được ánh mắt lạnh lùng cùng ghét bỏ của Lệ Hữu Tuấn.
“Đị”
*À, được”
Tô Kim Thư miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng không nhịn được mắng chửi: Mấy món này ngon như vậy, người ta còn chưa ăn no, đã kêu đi rồi.
Tuy trong lòng lẩm bẩm, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện.
Cô vội vàng buông đũa, xin lỗi mỉm cười với giáo sư Lý, sau đó đứng lên đi theo ra ngoài Lệ Hữu Tuấn lên xe trước, Tô Kim Thư mới vừa ra cửa đã bị Lý Lương Sang gọi lại.
“Giáo sư Lý, còn chuyện gì sao?”
Lý Lương Sang hoàn toàn không còn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc như ban nấy, miệng cười đến sắp ngoác cả mang tai: “Thực ra, cho dù hôm nay thẳng nhóc kia không đưa cô đến tìm tôi, viện trưởng của các viện dưới tay tôi cũng định đến giành cô về.
“Cái, cái gì?”
“Đừng cái gì nữa, thực ra tôi muốn mượn cơ hội này giải quyết thắng nhóc thối kia Nhiều năm như vậy, dám ghét bỏ tay nghề nấu nướng của tôi. Được rồi, tuần sau nhớ mang tài liệu và lý lịch của cô đến, trực tiếp báo danh ở viện nghiên cứu khoa học.”
“Cám ơn giáo sư Lý”
Tô Kim Thư quả thật bị hành vi ấu trĩ của vị giáo sư tóc bạc trắng này chọc cười.
Nhưng may mà lần này, vấn đề công việc của cô đã được giải quyết.
Đợi khi Tô Kim Thư theo Lệ Hữu Tuấn trở về biệt thự, thời gian vẫn còn sớm, hai đứa nhóc Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ vẫn chưa tan học.
Coi như đã có cơ hội ở riêng với anh, Tô Kim Thư định lên tiếng nói gì đó, lại phát hiện sắc mặt anh không tốt.
€ó lẽ cái tên này thật sự rất không thích món ăn Lý Lương Sang nấu, nhưng hôm nay, lại vì mình mà động đũa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Kim Thư có chút cảm động: “Anh Lệ, chuyện hôm nay, cám ơn anh”
Lệ Hữu Tuấn đi thẳng đến phòng khách.
Giọng nói anh có chút lạnh lẽo: “Chỉ một câu cám ơn?”
Tô Kim Thư đột nhiên có chút câu nệ, gương mặt xinh đẹp có chút hồng nhuận, cô cúi đầu khẽ nói: “Tôi…trên người tôi không có nhiều tiền…”
Nhưng cô còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy eo của mình bị người ta siết chặt.
Giây tiếp theo trời đất xoay chuyển, người đã bị đè lên sô pha.
Tô Kim Thư bị dọa giật mình.
Cô vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt vì giận dữ mà hơi trắng bệch của Lệ Hữu Tuất “Không có tiền? Vậy dùng cơ thể báo đáp là được”
Anh còn chưa nói xong, váy trên người Tô Kim Thư đã bị xé nát.
Cái tên này!
Tô Kim Thư giật mình.
Cô phản ứng có điều kiện vùng vẫy một lúc: “Anh Lệ, đừng ~”
Không hề có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại cơ thể