Tô Kim Thư càng thêm khó hiểu, Lệ Hữu Tuấn thà ăn hết toàn bộ món ăn một lượt, cũng không chịu nói anh bị dị ứng bơ đậu phộng. Mười hai món ăn, món nào anh cũng động đũa.
Cho nên tình trạng dị ứng rất nghiêm trọng, nếu không đưa đến bệnh viện kịp lúc, nói nguy hiểm đến tính mạng cũng chẳng phải lời đùa giỡn.
Tân Tấn Tài nghẹn một bụng lửa, cho nên sau khi phẫu thuật xong, một lúc không khống chế được tâm trạng đã nói nặng lời với Tô Kim Thư.
Nhưng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ đáng thương dựa vào tường nhỏ tiếng khóc lóc của cô, đột nhiên lại mềm lòng: “Anh hai, không dễ chết như vậy đâu!”
Tô Kim Thư đột ngột ngẩng đầu.
Tần Tấn Tài cau mày, kéo cô đứng dậy, giọng nói không khỏi mềm xuống: “Bởi vì đưa đến kịp lúc, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mấy ngày nay cơ thể anh ấy yếu ớt, là đầu sỏ gây họa, chị phải ở lại chăm sóc anh ấy”
“Tôi biết rồi”
Lần này cho dù Tân Tấn Tài không lên tiếng, cô cũng sẽ ở lại Dù sao chuyện này cũng do cô mà ra, nếu không phải vì muốn giúp cô, Lệ Hữu Tuấn cũng không trở nên như vậy.
“Vậy bây giờ tôi có thể vào chưa?”
Tô Kim Thư cẩn thận lên tiếng hỏi.
Tần Tấn Tài vốn muốn ngăn cản.
Nhưng thấy cô mang theo ánh mắt cầu xin, lời ngăn cản cũng không thốt ra được: “Chị vào thăm đi, nói không chừng chị xuất hiện anh ấy có thể khỏe nhanh hơn chút.”
Sau khi Tô Kim Thư đẩy cửa vào, Tân Tấn Tài ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ, vươn tay khẽ xoa đầu chúng.
‘Vành mắt Tô Mỹ Chỉ đỏ bừng: “Chú Tân, có phải cha con bệnh rồi không?”
Tân Tấn Tài sợ dáng vẻ của mình dọa hai đứa nhỏ, vội vàng giải thích: “Không sao, cha con chỉ bị dị ứng bơ đậu phộng thôi, nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ khỏe mạnh như trước thôi.”
“Dị ứng bơ đậu phộng?”
Tô Mỹ Chi dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh trai bên cạnh: “Anh, cha cũng như anh, đều dị ứng với bơ đậu phộng kìa!”
“Vậy sao, trùng hợp như vậy?”
Tân Tấn Tài không hề để câu nói này trong lòng, ngược lại sau khi Tô Duy Hưng nghe thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng Tân Tấn Tài tưởng cậu bé lo lắng cho Lệ Hữu Tuấn, liền muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài bệnh viện đi dạo, chuyển hướng chú ý.
Cửa lớn phòng bệnh VỊP được đẩy ra, Tô Kim Thư chậm rãi bước vào, vừa nhìn đã thấy Lệ Hữu Tuấn nẵm trên giường bệnh.
Tay anh truyền nước biển, mấy vết sưng đỏ trên mặt và cơ thể dường như đã lặn hết, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Anh cứ nằm đó như thế, không có sự sắc bén như mọi ngày.
Lúc này anh yên tĩnh như một người đàn ông bình thường.
Tô Kim Thư nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy trái tìm mình run rẩy: Mấy năm trước cô nhận một cuộc điện thoại, lúc vội vã tới bệnh viện, nhìn thấy mẹ và anh trai cứ như vậy nằm trên giường bệnh.
Mẹ không còn tỉnh lại nữa, anh cũng Tô Kim Thư không dám nhớ lại tiếp nữa.
Cô ngơ ngác ngồi ở đầu giường, vành mắt đỏ bừng.
Cô nhìn tay của Lệ Hữu Tuấn, sau khi do dự một lúc vẫn khẽ nắm chặt: “Anh Lệ, anh tỉnh lại có được không? Anh mở mắt ra đừng ngủ nữa, anh như vậy tôi thật sự rất sợ, xin anh đấy…”
Tuy người đàn ông này luôn xấu xa, có lúc tính tình cũng khó năm bắt, nhưng mà…
Cô thà sau này anh cứ đối với cô như vậy, cũng không muốn giống mẹ và anh trai, nằm trên giường không tỉnh lại nữa.
Lúc này Tân Tấn Tài đã sắp xếp cho hai đứa nhỏ đến khu vui chơi thiếu nhỉ trong bệnh viện.
Anh ta vừa đến cửa, đã nghe thấy câu nói của Tô Kim Thư, không khỏi cau mày: “Chị dâu nhỏ có phải không hiểu lời tôi